Chương trước
Chương sau
Thật lòng liền là kẻ thua
☆ ☆ ☆
Thi thử kết thúc, các học sinh năm ba cũng bắt đầu tiến vào hình thức toàn diện ôn tập gian khổ để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Thành tích đứng hạng hai mươi bốn toàn khối khiến cho Tiếu Lang trở nên tự tin hơn, ôm trong lòng ý tưởng “chỉ cần thi đạt kết quả lọt vào top hai mươi liền có thể vào được Khoa Đại”, cậu liền kiên định chăm chỉ cần cù học tập.
Nhưng mà, năm ba dù sao cũng khác xa so với năm nhất lẫn năm hai, cường độ lẫn số lượng bài tập tăng một cách biến thái, khiến cho tất cả các học sinh đều phải chịu áp lực vô cùng lớn, ai nấy đều mệt mỏi chịu không được. Mỗi buổi sáng thứ hai đầu tuần, mỗi học sinh sẽ được phân phát ba mươi sáu bộ đề thi, mỗi một môn sáu đề.
Có giáo viên bảo, nếu như các em có thể cố gắng kiên trì làm hết ba mươi sáu bộ đề thi của mỗi tuần từ những ngày đầu năm ba đến trước khi thi kỳ thi đại học diễn ra thì, tỷ lệ lẫn cơ hội vào trường tốt đối với các em là không thành vấn đề.

Ờ thì thôi, ba mươi sáu bộ nghe vậy chứ nhìn cũng không phải là nhiều lắm, chia đều mỗi ngày làm sáu đến bảy bộ, mỗi một bộ đề thi tiêu tốn khoảng một tiếng đồng hồ để làm, vậy tức là mỗi ngày chỉ cần chừng sáu giờ là có thể hoàn thành mục tiêu.
Nhưng là, nếu như còn phải phối hợp với thời khóa biểu ôn tập cơ hồ như không có lúc nào là thời gian tan học hay nghỉ ngơi, cùng với một đống lớn sách tham khảo mà mỗi người đều nhiều ít tự chuẩn bị cho mình thi, cuộc đời nháy mắt liền đứt bóng đèn!
Càng đừng nói đến năm ba, mỗi ngày đều phải chuẩn bị tâm lý đối phó với “hai ngày kiểm tra mười lăm phút, ba ngày kiểm tra một tiết”… Gì cơ, bạn hỏi kiểm tra cái gì a? Tất nhiên là không phải “ba mươi sáu cái đề” mà hôm thứ hai phát xuống rồi!
Bài kiểm tra này là do tự nhà trường biên soạn in ra ở phòng in của trường, chất lượng rất kém, xé một cái liền nhát, cho nên không làm sao chịu được cái kiểu viết viết rồi bôi xóa của đám học trò, lại còn cả mấy đứa học sinh bình thường quen dùng bút xóa keo để bôi lên chỗ sai, vừa mới dính lên một chút liền rách thành cái lỗ chà bá!
Học sinh các lớp mỗi tuần đều là mất ăn mất ngủ, liền mình chiến đấu, đại bộ phận bài tập đều phải trước thứ sáu hoàn thành, kết quả các thầy cô cư nhiên vào đúng tối thứ sáu cầm đáp án đề thi phát xuống cho học sinh tự mình đối chiếu!
Để rồi sau đó là liên tiếp các thanh âm oán giận vang lên, nào là “Tại sao lại bắt tụi mình tự đối đáp án a.” hay “Sớm biết như vậy thì không thèm làm chi cho mắc công rồi”, hoặc là “Làm tui mắc công ngồi chép nguyên cả buổi sáng”, vân vân… Ngay lập tức, liền nhận được lời phản bác hùng hồn đầy lý lẽ của các thầy cô “Sửa đề thi, giảng đề thi đều cần thời gian, các em có nhiều thời gian tới như vậy sao? Sao không chịu cùng nhau thảo luận một chút rồi tìm phương pháp giải quyết, không hiểu thì đến văn phòng hỏi, không biết sao?”
Dứt lời, liền nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một đám học sinh đáng thương nghẹn cả một bụng hỏa, chỉ muốn lật bàn xé sách (nhắc cái này mới nhớ, mỗi lần mà thi đại học chấm dứt liền thấy mấy học sinh hùa nhau đốt sách xé tập cho hả giận, cũng không khó hiểu cho lắm…)
Tiếu Lang cũng là một trong số những người oán giận. Mã cho đến sáng sớm hôm nay mới đuổi kịp làm xong đề thi, cả người gần như hư thoát. Hồi tưởng liên tục hai ngày vội vàng làm bài cho kịp, một giây cũng không dám dừng lại, vậy mà bây giờ chỉ đổi lại một tờ giấy đáp án!
Cậu cảm thấy xương cột sống sau lưng lại bắt đầu ẩn ẩn nhói đau…
Gì chứ, nếu như mình làm bài đúng thì còn cần gì đáp án hay đáp ruồi chứ! Đã sớm cùng Vương Mân so đáp án rồi, tên quái vật kia hồi hôm tối thứ ba đã giải quyết dứt điểm toàn bộ “ba mươi sáu đề” một cách mau lẹ (hình dung Vương Mân không phải người tuyệt đối không có gì quá đáng!)… Mà đáp án của Vương Mân toàn bộ đều chính xác a!
Cảm giác giống như tinh thần học tập tích cực của bản thân bị đả kích một cách nghiêm trọng, Tiếu Lang ngoại trừ mắng thầm một câu “Thao ~” ra, những cảm xúc khác đều không có chỗ để mà trút ra!
Lúc này, Vương Mân lại ở bên kia, vẻ mặt ung dung bình tĩnh so sánh đáp án với tờ giấy được phát, còn giúp Tiếu Lang dò đúng sai, thái độ này quả thực khiến người ta nhìn mà khâm phục.
Ai, khi nào có thể đạt tới trình độ giống như anh mình vậy, chắc lúc đó mình cũng thành thần!
☆ ☆ ☆
Thứ bảy, Tiếu Lang tranh thủ làm bù lại những phần bài tập tồn đọng trong thời gian nghỉ học, chung quy tiền đề nhất định cần phải có nếu muốn làm tốt kiểm tra chính là phải tổng kết ôn tập cho kỹ càng, cũng như nắm chắc những phần kiến thức cơ bản của từng môn. Nếu như hai điều kiện này không thể thỏa mãn, vậy làm cái gì cũng sẽ có chút quá sức.
Chủ nhật nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật no lấy lại sức, mặt trời chiếu mông mới rời giường, cơm nước bữa trưa xong liền toàn thân mệt mỏi uể oải, căn bản không có tinh lực để mà chơi game, coi bộ lúc trước trong ý tưởng lên kế hoạch mỗi tuần có thể dành ra vài giờ để chơi game quả thực rất không thực tế.
Thứ hai tuần tiếp theo, lại là một chồng đề thi hoàn toàn mới đang chờ đợi…
Vừa dày vừa nhiều, lượng thông tin lớn, lượng kiến thức rộng, toàn bộ đều là phạm vi có thể thi…
Tiếng kêu rên thảm thiết nổi lên bốn phía, ai nấy cũng hận thời gian không thể gấp đôi, hay ba đầu sáu tay…
Nếu là mọi khi, nhất định trong đám kêu rên đó cũng sẽ có mặt Tiếu Lang góp vào, nhưng lần này vừa mới nhận được phần đề thi cần hoàn thành, Vương Mân lập tức đốc thúc cậu mau chóng bắt đầu làm.
Tiếu Lang nuốt xuống than thở, kiên trì bất chấp tất cả bị Vương Mân lôi theo chạy về phia trước, vừa đọc đề thi, đại não liền lập tức bị các câu hỏi nhét đầy, khiến Tiếu Lang không còn dư hơi sức để mà nghĩ này nghĩ nọ nữa.
Mà, trong đám những học sinh oán giận than thở, có vài người vẻ mặt cực độ hoang mang, liên tiếp hỏi nhau “Chúng ta làm những thứ này để làm cái gì?”, “Làm cái này đến lúc thi có hữu dụng sao?” hay “Dù gì thầy cô cũng không kiểm tra, dù cho có làm hay không cũng đâu sao đúng không?”
Kỳ thực, những nghi vấn hòa hoang mang này đối với bất cứ một học sinh năm ba phổ thông nào mà nói, tuyệt đối không có ý nghĩa gì, nếu muốn băn khoăn, vậy thì hãy băn khoăn tại sao mình lại sinh ra ở đất nước này, mà bản thân cũng không đủ năng lực thoát đi quy tắc chung được áp đặt cho tất cả mọi người này.
Băn khoăn tới lui một hồi, liền có một nhóm nhỏ từ băn khoăn bệnh biến thành trầm uất bệnh, hay chán học bệnh… “Cảm xúc phản đối việc học tập” được gọi bằng cái tên hoa mỹ, “Tự hỏi lòng về nhân sinh trước mắt”, sử dụng một câu nói lưu hành hiện tại, nôm na là “Thật lòng liền là kẻ thua”.
Cũng không phải nói Tiếu Lang với Vương Mân không đi tự hỏi cái này, đại biểu việc bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thành thục, mà do thói quen trước giờ của Vương Mân, không bao giờ phức tạp hóa vấn đề. Cậu chỉ đơn giản nghe theo câu nói của giáo viên nọ “Nếu như các em có thể cố gắng kiên trì làm hết ba mươi sáu bộ đề thi của mỗi tuần từ những ngày đầu năm ba đến trước khi thi kỳ thi đại học diễn ra thì, tỷ lệ lẫn cơ hội vào trường tốt đối với các em là không thành vấn đề”, sau đó thật lòng mà thực hiện thôi.
Nếu thầy cô cũng đã nói tới như vậy, thôi thì mình cố gắng giải quyết “ba mươi sáu bộ đề” này đi cho rồi, dù gì năng lực bản thân không kém, làm mấy thứ này cũng không phải quá sức bản thân.
Mà Tiếu Lang may mắn ở chỗ, chính là gặp gỡ được Vương Mân, cậu tín nhiệm Vương Mân tuyệt đối, sùng bái Vương Mân vô cùng, chỉ cần Vương Mân làm, Tiếu Lang liền cho là đúng, lời Vương Mân nói tất nhiên là sự thật trăm phần trăm, đáng để tin tưởng.
Thế nên, khi Vương Mân bảo cậu không cần nghĩ đông nghĩ tây nữa, mà hãy tập trung tinh thần làm bài của mình đi thì, Tiếu Lang lập tức không còn vẩn vơ tơ tưởng cái gì nữa.
Chờ những người khác bực tức uất ức nghẹn cả một bụng, nhưng lại không thể không chấp nhận sự thật mà bắt đầu cầm bút vật lộn với mớ bài tập, Vương Mân cùng Tiếu Lang đã muốn làm xong một phần, loại cảm giác ưu việt vượt trội người khác có sức mạnh cổ vũ Tiếu Lang hiệu quả hơn bất cứ ngôn từ nào khác.
Trong quá trình được Vương Mân dẫn dắt chỉ bảo hoàn thành đề thi, Tiếu Lang lại một lần nữa chứng kiến được cái gì gọi là “hiệu suất”, mới biết bản thân mình trước giờ lãng phí thời gian ở những chỗ góc chết này nhiều bao nhiêu, tỷ dụ như nói tâm trạng lười nhác tha bài không làm, có khi năm phút, có khi mười phút, một ngày tổng cộng lại cũng có khoảng hai ba tiếng hơn rồi!
Vạn sự đều là khởi đầu nan, mà sự thực cũng chứng minh việc làm bài tập hay giải đề cũng như thế, chỉ cần tiến vào trạng thái, tốc độ làm sẽ càng lúc càng nhanh. Khi tần suất sóng não được duy trì ở mức độ cao trong thời gian dài, một khi dừng lại liền cảm thấy giống như có chút không thích ứng.
Việc ôn tập cường độ cao cứ như vậy tiến triển gần hai tháng, Tiếu Lang phát hiện những bộ đề mà lúc ban đầu phải tốn hơn một tiếng mới làm xong, bây giờ chỉ cần ba mươi phút đã có thể giải quyết!

Cũng cùng lúc đó, Nhạc Bách Kiêu tự thân một mình sờ soạng ra con đường phấn đấu cũng tiến hóa trở thành sinh vật phi nhân loại với đặc tính “gặp yếu liền biến thái, mà gặp mạnh thì phát cuồng”, ngày nào cũng thế, không đến nửa đêm liền không trở về phòng ký túc!
Cố Thuần cũng “nhờ phúc” mà bị Nhạc Bách Kiêu “dẫn dắt” đi theo, thành tích từ đội sổ cả lớp dần dần bơi lên giữa lớp, mà cậu chàng cũng đã sớm quyết tâm một lòng theo Nhạc Bách Kiêu, nguyện theo bạn tốt xông pha vào nơi khói lửa, có chết cũng không sợ!
☆ ☆ ☆
Đảo mắt đã đến đầu mùa đông, tháng mười một, hoa nguyệt quế cũng trút sạch khỏi cây, không khí dần trở nên lạnh lẽo.
Từ đầu tháng tám bị buộc phải tiến vào trạng thái ôn tập chuẩn bị thi cử cho đến nay, trên cơ bản tất cả các học sinh đối với tinh trạng học tập hai năm trước của mình, cùng với kỳ thi đại học sắp tới đều có những hiểu biết nhất định.
Kỳ thi giữa học kỳ của Hoa Hải cũng đã gần kề ngay trước mắt, mà cả nước các trường đại học lẫn cao đẳng cũng bắt đầu bừng bừng khí thế triển khai tổ chức các kỳ thi chiêu sinh do tự mình tổ chức.
Những trường đến Hoa Hải chiêu sinh rất nhiều, dù gì ở tỉnh này, Hoa Hải cũng xem như là một trường cao trung nổi tiếng.
Mỗi một quầy triển lãm của từng lớp đều được bày đủ các loại quảng cáo chiêu sinh của các trường đại học, cao đẳng lẫn chuyên nghiệp, tất cả các học sinh nhìn những tờ đơn tuyên truyền này, trong lòng vừa khát khao, lại vừa khẩn trương hồi hộp, có loại cảm giác như chợt giật mình bừng tỉnh nhận ra bản thân mình sắp sửa là người phải thi đại học.
Tiếu Lang nhớ đến năm trước thầy Trầm có đưa cho mình một quyển sách nho nhỏ, trong đó có thông tin về việc tổ chức chiêu sinh do khoa chuyên nghiệp công trình máy móc của một trường đại học ở S thị.
Tranh thủ thời gian nghỉ, Tiếu Lang lên mạng tra xét thử, trong lòng ngứa ngáy muốn đi thi thử, nếu như đậu những cuộc thi chiêu sinh như thế này, có thể được trực tiếp tuyển thẳng nhập học, hoặc là sẽ được xem xét giảm điểm khi tham gia thi đại học.
J Đại ở S thị, cũng rất ngầu đó chứ! Top 5 cả nước đó chứ bộ!
Nhưng là, Tiếu Lang chợt nghĩ đến ước định giữa mình cùng Vương Mân, lập tức đem ý niệm này vứt ra khỏi đầu…
Tiếu Lang là loại người trực tiếp, trong đầu luôn nghĩ một hướng duy nhất, đã nhận định chuẩn Khoa Đại liền chính là Khoa Đại, cũng không buồn để cho mình đường rút lui.
Tiếu Lang cũng không định đăng ký tham gia cuộc thi chiêu sinh do Khoa Đại tự tổ chức, tuy là bây giờ cậu đủ tư cách được Hoa Hải đề cử tham gia, nhưng là chỉ bằng trình độ của mình bây giờ, không có sở trường lại không có tài ăn nói, căn bản không thể nào thông qua được những cuộc thi tập trung tinh anh kiểu này.
Vì thế, ngay tại lúc đám bạn học trong lớp xôn xao thảo luận về các cuộc thi chiêu sinh cùng với nêu lên trường chí nguyện của mình thì, Tiếu Lang trong lòng kiên định, chuyên tâm làm bài của mình.
Trong lớp C1 có ba người tham gia thi chiêu sinh, là Nhạc Bách Kiêu, Trần Dư Lâm, người còn lại Cổ Hâm, hồi đầu tháng chín thi thử khảo sát đạt được hạng tư toàn lớp.
Vốn dĩ thành tíchc ủa Cổ Hâm trước giờ không phải thuộc loại giỏi, hai năm trước vẫn luôn bì bõm ở lớp giữa, hơn nữa cậu chàng này lệch môn rất nghiêm trọng, thành tích luôn bị điểm ngữ văn kéo xuống.
Nhưng là ngay cuộc thi thử khảo sát đầu năm ba, người này lập tức từ hạng mười toàn lớp lội ngược lên tuốt hạng tư, vả lại nghe đồn bối cảnh của Cổ Hàm có chút vững chắc, nên mới có cơ hội được đề cử lần này.
Về phần Trần Dư Lâm, tuy thành tích luôn ổn đỉnh, nhưng xu thể nhìn chung là luôn tuột dốc, ngay từ đầu phía nhà trường cũng không dự định đề cử cô nàng, nhưng nhờ bản thân Trần Dư Lâm kiên trì cùng với cố gắng của chủ nhiệm lớp, cho nên mới đạt được cơ hội thử một lần.
Nhạc Bách Kiêu không cần nói cũng biết, lựa chọn Kinh Đại, gì chứ đấy là trường đại học trong giấc mộng của cậu ta. Cổ Hâm thì đăng ký F đại ở S thị, Trần Dư Lâm lựa chọn Trung Đại (Tiếu Lang nghe Vương Mân bảo, Liêu Tư Tinh cũng tham gia chiêu sinh lần này, cô nàng mỹ nhân xấu xa có thể nói lại có thể ca hát kia tất nhiên là đăng ký thi vào chuyên nghiệp chủ trì phát thanh của trường truyền thông thủ đô.)
Bởi vì mấy đối thủ cạnh tranh nặng ký trong lớp ai nấy đều lo chuẩn bị tham gia thi chiêu sinh của các trường tổ chức vào tháng mười hai, cho nên Vương Mân cùng Tiếu Lang hết sức thoải mái ngồi xuống vị trí nhất nhì trong kỳ thi giữa kỳ.
☆ ☆ ☆
Tháng mười hai, Nhạc Bách Kiêu đi một chuyến đến thủ đô tham gia thi chiêu sinh, sau khi trở về cậu chàng mặt mày xám xjt, cả người giống như bị đánh đến thương tích đầy mình.
“Mẹ nó, lần này bị “thương” nặng rồi…”
Ba tên bạn cùng phòng biết được kết quả dự đoán trước nhất liền tụ lại mà tám một phen, Tiếu Lang nằm trên giường Vương Mân hỏi “Có phải đề thi khó lắm hay không a?”
Mùa đông đến, tất nhiên là Tiếu Lang liền dọn nhà sang giường Vương Mân để mà “đồng sàng cộng chẩm”, bởi vì ban ngày học tập rất căng thẳng, đến buổi tối cậu cũng không còn tinh lực đâu để mà quậy nháo với Vương Mân, cho dù ngẫu nhiên đôi lúc hôn một chút, sờ một cái, cũng là tranh thủ những lúc Nhạc Bách Kiêu với Cố Thuần không để ý mới dám tiến hành.
Nhạc Bách Kiêu nói “Lão tử lần này lên kinh, hoàn toàn cảm nhận được sự khác biệt giữa phàm nhân cùng kẻ có tiền!”
Mọi người “…” Ủa, tại sao không phải là khác nhau giữa phàm nhân với thần nhân a?
Nhạc Bách Kiêu phẫn nộ phê phán “Cùng một cái phòng thi, ngồi bên trái tui là một tên ở A thành, đến tham gia thi mà cũng có lái xe phụ trách đưa rước, má nó, đã vậy còn là chạy Rolls-Royce nữa chứ. Ngồi bên phải tui là một tên ở B thành, trên tay nó đeo một cái đồng hồ vàng, nghe nói là cái hiệu gì mà “xì quát xì quách” của Thụy Sĩ, trị giá năm triệu tám! Lão tử một đứa điêu dân nho nhỏ từ C thành thâm sơn cùng cốc đi ra, ngồi ở giữa hai đứa nó mà cảm thấy bản thân giống như người ngoài hành tinh vậy! May là trước lúc đi má tui mua cho một bộ đồ Nike, nếu không mặc đồng phục Hoa Hải ngồi ở đó, chắc mất hết mặt mũi của cả đám Hoa Hải quá!”
Mọi người “…” May là không có mặc.
Nhạc Bách Kiêu lại oán giận một trận về việc đề thi khó như thế nào, câu hỏi biến thái như thế nào, căn bản không phải dành cho người bình thường làm, vân vân… Nói tóm lại một câu, cơ bản là lần thi này cậu chàng hết đất diễn rồi.
Bị chuyến đi thủ đô đả kích nặng nề, Nhạc Bách Kiêu bực bội khó chịu, ngày ngày ôm một quyển sách to ngồi ở một góc nhỏ lẩm nhẩm học cổ thi cổ từ, ngẫu nhiên thốt ra một câu “Trong thư tự có hoàng kim ốc, trong thư tự có Nhan Như Ngọc”, kế tiếp liền mắng “Con mẹ nó đều là nói xạo!”…
Cố Thuần khuyên hai lần, nhưng mà cậu chàng lại giống như bị ma ám, cứ chìm trong trạng thái sầu thương cảm thán, hoàn toàn không giống với một Nhạc Bách Kiêu không có gì là sợ hãi của lúc trước.
Không lâu sau đó, kết quả thi cũng được công bố xuống, quả nhiên không ngoài dự đoán, Nhạc Bách Kiêu không đậu, Trần Dư Lâm cũng không đạt, nhưng ngược lại Cổ Hâm vậy mà thông qua phần thi viết của F đại, ngay lập tức “ngựa chiến” Cổ Hâm liền thăng lên làm danh nhân mới nhất của lớp C1.
Mọi người bắt đầu nghị luận về Cổ Hâm, cố ý đến gần làm quen, hoặc nhân lúc tan học không có việc làm bắt chuyện tán gẫu, giữa trưa ăn cơm cũng cất công gọi cậu ta cùng đi, hỏi thâm những tâm đắc lẫn kinh nghiệm lúc đi thi, cũng như tham khảo phương pháp học tập của cậu ta.
Cố Hâm người này bộ dạng cũng không thuộc dạng đẹp trai sáng sủa, vốn dĩ cũng là một người không có cảm giác tồn tại trong lớp C1, khó được bị mọi người chú ý, liền bắt đầu phơi phới lâng lâng… Một lần nọ sau khi dùng bữa xong, cậu chàng cùng một đám bạn học nam thổi phồng mấy câu, bất cẩn để lộ ra mẹ mình làm việc trong cơ quan nào đó ở C thị.
Việc này khiến cho những kẻ muốn thân cận càng cố gắng thân cận hơn, mà những người nhìn không ưa cũng càng không ưa thêm.
☆ ☆ ☆
“Có cái gì đặc biệt hơn người ta đâu, đều là dựa vào quan hệ không!” Buổi tối, Nhạc Bách Kiêu ngồi trong phòng ký túc, cầm sách nện cái bẹp xuống bàn cho hả giận.
Cố Thuần an ủi “Không cần để ý đến cậu ta, nếu cậu ta thực như vậy phỏng chừng về sau cũng không làm gì ra hồn.”
Tiếu Lang cũng xen vào “Thì đó, tụi mình dựa vào thực lực của tụi mình để thi thôi, tui cũng không tin là ông thi đậu đại học không nổi a.”
Vương Mân chỉ nói một câu “Ổn định tâm trạng một chút.”
Tối đó, Nhạc Bách Kiêu không đi thư viện như thường lệ, khiến trong phòng ký túc xá toàn bộ như bị bao phủ một cỗ áp suất thấp, mọi người đều bị ảnh hưởng lây, khiến cho tâm trạng cũng tệ đi.
Tiếu Lang ôm Vương Mân ngủ, cả hai dùng mặt cọ cọ lẫn nhau xác nhận sự tồn tại của đối phương, ngẫu nhiên thừa bóng đêm mà hôn nhau một cái, hai người đối diện nhau trong bóng tối, nghe thấy thanh âm nức nở được kiệt lực đè nén truyền đến từ giường Nhạc Bách Kiêu.
Tiếu Lang ổn định hô hập, đột nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm…
Bị dìm trong cái loại không khí này, cảm xúc tình tự bi thương sẽ tự lây lan cùng ảnh hưởng dến lẫn nhau, nhất là với những người bạn sớm chiều ở chung cùng một phòng ký túc xá hai năm rưỡi hơn.
Mà lúc này, một trong những đồng bạn của họ trốn trong chăn mà khóc, hết sức thống khổ đè nén thanh âm, không muốn để bất luận ai khác biết mình yếu đuối.
Tuy là bọn họ không biết chuyến đi kia, Nhạc Bách Kiêu đã trải qua những gì, nhưng khẳng định một điều, không ai có thể nói rõ ràng hay lý giải được những ủy khuất cùng áp lực dưới đáy lòng mà cậu ta phải thừa nhận.
Một học sinh trung học ở một thành thị hết sức bình thường, có một ngày đột nhiên tiếng dến thủ đô, nơi được coi là thánh địa của học tập tốt nhất cả nước, gặp được những người mà mọi phương diện đều trội hơn mình rất nhiều, không chỉ ở mặt học tập, mà còn ở bối cảnh gia đình cùng điều kiện vật chất.
Mà loại người như vậy, không chỉ một người, mà là quây quần thành một đám…
Loại đả kích này đối với Nhạc Bách Kiêu mà nói có lẽ rất có tính hủy diệt, nhưng ngược lại, kia cũng là sự thật đến vô cùng.
Chẳng qua, Nhạc Bách Kiêu chỉ là có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài sớm hơn một chút so với những người khác mà thôi, chung quy cuối cùng cậu vẫn phải học cách đối mặt, tổng yếu phải biết được núi cao còn có núi cao hơn, người tài ắt sẽ có người tài hơn, phải biết được cùng thừa nhận sự nhỏ bé của bản thân…
Sở hữu thực vật đều biết rõ, bẻ nhánh để trưởng thành là rất đau, nhưng mà chúng nó cũng vẫn có khóc đâu.
Một lát sau, hai người nghe thấy Cố Thuần rời khỏi giường, bước về phía giường Nhạc Bách Kiêu, sau đó thanh âm khàn khàn của Nhạc Bách Kiêu liền khe khẽ vang lên “Qua đây để làm gì!”
Thanh âm Cố Thuần rất khẽ, lẩm nhẩm nói gì đó, Vương Mân cùng Tiếu Lang đều không nghe được rõ ràng lắm.
Nhạc Bách Kiêu vẫn còn khóc, Cố Thuần lấy khăn tay đưa cho cậu, Nhạc Bách Kiêu tiếp tục hét mắng “Tránh ra, lão tử không có khóc…”
Tiếu Lang cùng Vương Mân nghe mà có chút nghẹn họng, tiếp đó Cố Thuần nhoáng dậy, leo lên giường Nhạc Bách Kiêu.
Nhạc Bách Kiêu nói “Chật muốn chết, đừng chen qua đây…” sau đó, hai người liền im lặng.
Tiếu Lang cùng Vương Mân lại liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng cảm thấy quỷ dị.
Đêm hôm đó, Tiếu Lang nghĩ mãi, nếu như mình không thi đậu được vào Khoa Đại, mình sẽ như thế nào nhỉ? Cũng sẽ khóc giống như Nhạc Bách Kiêu sao?
Kỳ thật mà nói, Nhạc Bách Kiêu cũng chỉ là đi thử một lần xem thế nào thôi không phải sao? Vẫn còn cơ hội nữa mà, kỳ thi đại học sắp tới chính là cơ hội của cậu ta, cũng là cơ hội duy nhất mà Tiếu Lang để lại cho mình.
Ngày hôm sau, Nhạc Bách Kiêu lại trở về như cũ, cùng Cố Thuần cùng ra cùng vào, biểu tình lẫn thần thái vô cùng tự nhiên, không còn vẻ mặt nhăn nhó mặt mày như mấy hôm trước nữa.
Tiếu Lang cùng Vương Mân lúc này mới len lén thở phào nhẹ nhõm, âm thầm ra kết luận, quan hệ giữa hai người họ có lẽ là bình thường.
Tháng một diễn ra thi cuối học kỳ, đây cũng là lần thi cuối cùng trong chặn đường học sinh của Tiếu Lang lẫn mọi người, học kỳ sau sẽ không còn bất cứ kỳ thi cuối kỳ nào nữa, có chăng chỉ là cuộc thi đại học đang chờ đợi bọn họ.
Lần này phạm vi thi có phần bao phủ rộng khắp mọi mặt kiến thức, liên hợp với vài trường trung học trọng điểm khác trong C thị, vài trường học gộp lại tổ chức thi thống nhất, bởi vì thứ tự sẽ không giới hạn trong phạm vi Hoa Hải, cho nên càng dễ dàng để cho các học sinh tự mình định vị bản thân hơn, cũng như rõ ràng mục tiêu trước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.