Chương trước
Chương sau
Anh mới bé ngốc ấy
☆ ☆ ☆
Tiếu Lang bị lôi về ký túc xá, cả người ủ rũ thoạt nhìn giống như con gà trống bại trận, đầu cúi thật thấp, hoàn toàn không còn chút kiêu ngạo nào giống lúc nãy.
Vương Mân ôm chăn mền trên giường của Tiếu Lang về giường mình, nói “Chúng ta đem chăn mền hai bên hợp chung lại, có lẽ sẽ ấm áp hơn một chút.”
Tiếu Lang sờ sờ giường mình vẫn cón sót lại một chút ấm áp, hai mắt lã chã muốn khóc, mếu máo “Triệu Tiểu Quy hỗn đản… trộm của ta túi chườm nóng… Hu hu hu hu…”
Vương Mân khẽ cười ha ha, nói “Đừng vậy nữa, giống con nít quá đi.”
Tiếu Lang “…”
Tiếu Lang giống như con gà con bị ức hiếp, hết sức ủy khuất nhắm mắt theo sát sau lưng “gà mái mẹ” Vương Mân, nhìn anh mình trải mền, đặt gối nằm.
Giường trong phòng ký túc chỉ rộng cỡ chừng 1m, không thể đặt hai cái gối nằm song song nhau được, Vương Mân xoay lại hỏi “Gối nằm một cái thôi ha?”
Tiếu Lang có chút ngây ngốc gật gật đầu, tâm tình vẫn còn rất kém.
Gần đến lúc đi ngủ, hai người rửa mặt đánh răng xong rồi, chuẩn bị lên giường ngủ.
Cố Thuần quan tâm hỏi “Hai người ngủ một cái giường nổi sao? Nằm vậy chật lắm a?”
Vương Mân nói “Không sao.”
Nhạc Bách Kiêu nói giỡn một câu “Tiếu Lang ốm như vậy, nếu không đủ chỗ ngủ vậy cứ nằm úp trên người Vương Mân ngủ đại đi.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “…”
Tiếu Lang cởi áo ngoài ra, trên người chỉ còn mặc độc mỗi cái quần lót cùng với áo lót mỏng, cả người run rẩy chui vào chăn.
Hồi trước cũng từng có lần ngủ chung giường với Vương Mân nửa buổi, bởi vì dáng người Tiếu Lang nhỏ nhắn hơn so với Vương Mân, cho nên nếu ngủ ở phía ngoài thể nào cũng rất dễ lăn xuống đất. Cho nên lần này Tiếu Lang rất là tự giác, vừa chui vào ổ chăn liền lăn lăn về phía sát tường, ngoan ngoãn nằm. Mặt trong của cái mền rất lạnh, Tiếu Lang co chân lên, thân thể cuộn thành một khối tròn xoe.
Vương Mân “…”
Tiếu Lang đem cả cằm cũng vùi vào mền, chỉ để lộ ra cái mũi để hô hấp không khí, làm xong hết rồi ánh mắt lại xoay tới xoay lui, tìm kiếm thân ảnh Vương Mân.
Vương Mân đang ở chỗ đặt ấm nước không biết đang làm cái gì, bởi vì bị tủ quần áo chặn tầm nhìn, cho nên Tiếu Lang nhìn không tới.
Tiếu Lang “…Anh?”
Vương Mân “Hử, chờ một chút.”
Một lát sau, Vương Mân bước trở lại bên giường, hỏi “Làm sao vậy?”
Tiếu Lang “Anh vẫn chưa ngủ sao? Làm cái gì a?”
Vương Mân không trả lời, tay thò vào trong mền sờ tới sờ lui, Tiếu Lang bất an hỏi “Làm gì vậy?”
Vương Mân nói “Nằm thẳng người ra mà ngủ.”
Tiếu Lang nhỏ giọng lẩm bẩm nói “Lát nữa rất lạnh…” nhưng là vẫn theo bản năng nghe lời Vương Mân, hàm răng run rẩy va vào nhau vang lên lập cập lập cập…
Vương Mân trải chăn mền rất khéo, Tiếu Lang nằm thẳng người lại rồi, dưới thân được lót một phần mền dày ấm, phần cơ thể dính sát vào tường cũng được một phần mền bọc lại rất kỹ càng, ngoại trừ bên ngoài chăn nhiệt độ có điểm lạnh ra thì, thực sự cảm giác rất an toàn, rất thoải mái.
Hiện tại, Tiếu Lang bị hai cái chăn rất nặng úp lên người.
Vương Mân ngồi ở cuối giường, cho nên cậu chỉ có thể ngỏng cổ lên nhìn, nhưng chịu đựng vài giây, liền cảm giác cổ mỏi nhừ, lại bị chăn đè nặng phải nằm xuống, giống như một con xác ướp dõi mắt nhìn trần nhà “Anh, anh muốn ngủ quay đầu lại sao?”
Vương Mân “Không có.”
Cố Thuần ngồi trên giường nhìn hai người nào đó ì xèo tới lui, đề nghị “Hai người quay hai đầu ngủ cũng được a, có thể lẫn nhau ôm chân đối phương, như vậy sẽ không bị lạnh.”
Tiếu Lang “…”
Ôm chân nhau? Nghe thấy ghê quá vậy…
Vương Mân ngồi ở cuối giường đưa tay với vào ổ chăn, Tiếu Lang cảm giác được lành lạnh, muốn trốn cũng không còn kịp nữa, chân cậu bị Vương Mân chạm một chút, làm cậu sợ hãi rú lên một tiếng, sợ nhột nên quíu cả lên.
Vương Mân “Đừng nhúc nhích, duỗi ra đi.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân túm lấy chân Tiếu Lang, sờ sờ một chút, nói “Lạnh thật.”
“…” Tiếu Lang không biết phải nói gì nữa, không lẽ Vương Mân định thực sự ôm chân mình ngủ sao?
Một giây kế đó, Tiếu Lang cảm giác bên chân có cái gì đó nóng hôi hổi nhét vào, cậu ngẩn người ra, lập tức kinh hỉ nói “Túi chườm nóng?”
Vương Mân “Không phải.”
Tiếu Lang “Vậy là cái gì?”
“Tự mình dùng chân sờ thử xem.” Vương Mân giúp Tiếu Lang kéo phần mền ở chân ngay ngắn lại, sau đó kiểm tra một lượt xem phần mền ở tường có bị hở ra hay không, xong xuôi hết mới nhích lại đầu giường, giúp Tiếu Lang nhét chăn.
Hiện tại Tiếu Lang chỉ có thể cử động được mỗi mắt cùng cổ, Vương Mân nhìn thấy con mắt Tiếu Lang luôn chuyển động theo động tác của mình, cười hỏi “Đoán được không?”
Hai chân Tiếu Lang kẹp lấy thứ nóng nóng kia, chà tới chà lui một hồi mới hỏi “Là cái chai sao?”
“Ừ, là vỏ chai nước khoáng đựng nước nóng.” Vương Mân nói xong, chầm chậm cởi áo bông mặc trên người ra, sau đó xốc lên một góc mền.
Không khí lạnh lẽo xông vào, Tiếu Lang lại run lên.
Vương Mân nhanh chóng nằm xuống, đồng thời dùng tay nhét kỹ góc chăn bên mình thật kín, dùng thân thể đè lên. Như vậy cả hai người đều bị chăn mền bao trùm lấy hoàn toàn, tuy là có chút chật chội, nhưng rất nhanh liền bắt đầu cảm thấy ấm áp.
Tiếu Lang nghiêng đầu nhìn Vương Mân, Vương Mân cũng nghiêng người qua nhìn cậu, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cơ hồ chỉ một chút là có thể đụng vào nhau.
Tiếu Lang cảm thấy rất thoải mái, một chút cũng không thấy buồn ngủ, nhìn một lát, liền bật cười hắc hắc.
Vương Mân cũng mỉm cười, bàn tay ở trong chăn sờ soạng túm lấy tay Tiếu Lang hỏi “Thoải mái không?”
“Ừm…” Tiếu Lang hỏi “Bên ngoài cái chai có cái gì bọc lại ý? Là khăn lau mặt sao?”
Vương Mân nói “Là quần áo.”
Tiếu Lang “…của anh?”
Vương Mân “Ừ, đừng lo, chỉ là một cái áo lót thôi, anh ít khi dùng tới lắm.”
Tiếu Lang “Ồ…”
Hai người núp trong ổ chăn thì thầm một hồi liền đến giờ tắt đèn..
Nhạc Bách Kiêu bò lên trên giường hít hà hít hà run run hô hấp “Lạnh quá! Giống như bị chôn trong băng vậy!”
Cố Thuần leo lên giường chui vào ổ chăn sớm hơn một chút, buồn cười hỏi hai người nào đó “Tiếu Lang, hai người đang nói gì a? Thì thầm nãy giờ.”
Tiếu Lang “Tâm sự nhỏ to.”
Nhạc Bách Kiêu ha ha cười mấy tiếng, nói “Hai người lúc bình thường nhỏ to không đủ sao?”
Tiếu Lang “Chưa từng chui vào chăn nhỏ to bao giờ…”
Đang nói, cả phòng nháy mắt trở nên tối đen. Tắt đèn!
Trong bóng đêm, Tiếu Lang cùng Vương Mân mắt to trừng mắt nhỏ, Tiếu Lang “hì hì” nở nụ cười.
Vương Mân nhỏ giọng nói “Đồ ngốc.”
Tiếu Lang cũng thật nhỏ giọng nói lại “Anh mới là đồ ngốc.”
“…” Vương Mân tiến tới thật gần, dùng mũi của mình cọ cọ Tiếu Lang, hỏi “Tâm tình có khá hơn chút nào chưa?”
Tiếu Lang “Ừ, khá hơn rồi…”
Vương Mân lại hỏi “Chân có ấm áp hay không?”
Tiếu Lang “Ừ, thực ấm áp… Còn anh?”
Vương Mân vươn một chân qua, cọ cọ chân Tiếu Lang, nói “Anh không cần dùng túi chườm ấm cũng nóng hơn em.”
Tiếu Lang dùng chân kẹp lấy chân Vương Mân, chà chà hai cái, hỏi “Tại sao người anh nóng như vậy, còn em lại lạnh vậy?”
Vương Mân nói “Bởi vì em phản ứng chậm chạp.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân trong giọng nói tràn ngập ý cười “Hm… Đại não của em chập chạp nên chưa tiếp nhận được tín hiệu nhiệt lượng mà cơ thể cần…”
“Dám ghẹo người ta nè!” Tiếu Lang thò tay chọt lét Vương Mân, lại bị Vương Mân dùng tay túm lấy kéo vào lòng.
“Có rất nhiều nguyên nhân, tỷ dụ như thiếu chất sắt, hormone của tuyến giáp trạng phân bố không đủ, cũng có thể là do không khí rất lạnh, bất quá em a…” Vương Mân thoáng dừng một chút, nhẹ nhàng khẽ cười nói “Chắc là do trung khu điều tiết nhiệt độ thân thể của não không được mẫn cảm.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân lại cúi đầu, thân thể nhích gần về phía Tiếu Lang hơn một chút, khẽ thì thầm “Tại sao trên người của em lại có mùi sữa nhỉ?”
Tiếu Lang “Có sao?”
Vương Mân “Có, rõ ràng không thấy em uống sữa bao giờ.”
Tiếu Lang “Chắc là do quần áo a? Cái áo khoác này em mặc từ hồi tiểu học lớp năm tới bây giờ.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “Khi đó em rất hay uống sữa.”
Vương Mân trầm mặc rất lâu, sau đó đột nhiên nhẹ giọng nói “…Bé khờ.”
Tiếu Lang “Anh mới bé khờ ý…”
☆ ☆ ☆
Ngày hôm sau, Cố Thuần là người tỉnh lại sớm nhất. Lúc cậu chàng rời giường thì, tầm mắt đảo về phía giường Vương Mân một thoáng, hai tên kia “nhỏ to” cho tới nữa đêm, lúc này quả nhiên vẫn còn đang ngủ.
Cả hai người nhắm mắt, đều an tường ngủ thật say. Một người nằm thẳng, một người nằm nghiêng người vùi mặt vào hõm vai của người còn lại.
Chăn trên người nhét thật kín kẽ, vẫn giống hệt với tối hôm qua khi cả hai chui vào nằm ngủ, không hề giống với cảnh chăn mền bị đạp loạn lung tung cả lên mà Cố Thuần tưởng tượng.
Cố Thuần nhìn bọn họ, lăng lăng xuất thần.
Cậu nghĩ : giả như là hai nam sinh khác lại nằm sát nhau như thế, chắc chắn mình sẽ cảm thấy rất kỳ quái… Chính là, việc này đặt trên người bọn họ, lại tuyệt không làm mình có loại cảm giác ấy, như thể… mọi chuyện vốn hiển nhiên nên như vậy… Tại sao ấy nhỉ?
Thân thể của bọn họ được khoác bên trên một tầng chăn, bên dưới đó hình dạng như thế nào nhỉ? Từ xa nhìn lại, hai người thoạt nhìn giống như đang sít sao dính sát lại cùng một chỗ.
Rõ ràng chỉ là hai thiếu niên, không nhỏ nhưng cũng không lớn, cùng nằm chung trên chiếc giường một người nho nhỏ như vậy, lại có thể ngủ đến an ổn, ngủ đến say sưa như vậy…
Nhìn cảnh tượng như vậy, cả hai người thoạt nhìn rất tốt, rất tốt…
Là bởi vì Tiếu Lang từng mặc nữ trang giả làm nữ sinh sao? Cho nên trong tiềm thức của tất cả mọi người, đều coi cậu ấy giống như là nữ sinh mà chiếu cố quan tâm, Vương Mân… chắc là cũng nghĩ như vậy, nhỉ?

Nếu như là một nam một nữ, vậy hai người họ quả thực là một đôi tình lữ rất xứng a…
Cố Thuần cũng không rõ lắm, bản thân đang suy nghĩ lung tung cái gì… chỉ là, cậu không cách nào dời mắt đi được.
Cảm thấy cứ như vậy nhìn cả hai người họ, rồi sau đó… trái tim cũng bắt đầu trở nên nhu hòa đi, tâm tình bắt đầu trở nên bình thản… cảm giác tựa như có cơn gió mát thổi lướt qua bên người, mây trắng trên trời chầm chậm trôi đi, giống như dương quang mùa đông chiếu rọi trên mặt, thật ấm áp, thật ấm áp…
Sau đó, Nhạc Bách Kiêu cũng tỉnh, cậu chàng gương mặt đờ đẫn mặc vào quần áo, gấp chăn mền… Nhưng là, khi bước ngang qua giường của Vương Mân thì, đột nhiên cước bộ thoáng chốc khựng lại, linh hồn cũng trở nên thanh tỉnh.
Cậu chàng nhìn cả hai người ba giây, sau đó tâm tình cảm giác như trở nên rất tốt, mỉm cười, sau đó dùng tay dụi mắt, bước ra ngoài.
☆ ☆ ☆
Vương Mân thực sự không ngờ, mình mà cũng có lúc lại ngủ quên.
Lúc cậu tỉnh lại, Cố Thuần và Nhạc Bách Kiêu đều đi rồi, Tiếu Lang nằm cạnh ôm lấy tay cậu, vẫn ngủ rất say sưa.
Cậu đẩy nhẹ Tiếu Lang, gọi “Tiểu Tiểu, dậy thôi.”
Tiếu Lang ư hư một tiếng tựa như đang làm nũng, cả người lại nhích gần hơn.
Giây phút đó, đại não của Vương Mân hoàn toàn treo máy.
Cái gọi là treo máy, tức là mất đi năng lực tự hỏi, không có cách nào vận chuyển tin tức, không có khả năng xử lý bất cứ vấn đề gì, thậm chí ngay cả phát ngốc cũng không được.
Cái gọi là treo máy, chính là trong đầu chỉ có duy nhất một thứ đang chiếm cứ, đấy không phải là tên của ai đó, cũng không phải là bộ dạng của ai đó, không phải những thứ rõ ràng cụ thể, đó là một loại cảm giác không có cách nào miêu tả được, tựa như một thứ ma pháp nguyền rủa —đúng vậy, giây phút đó, trong đầu Vương Mân, chỉ có mỗi Tiểu Tiểu.
Sở hữu những chuyện không có quan hệ đến Tiểu Tiểu như thức dậy, rời giường, ăn sáng, đi học… hết thảy mọi thứ, tựa như biến thành chuyện của người khác, không có quan hệ gì tới Vương Mân.
Dù cho toàn thế giới có xảy ra chuyện khủng khiếp cỡ nào đi nữa, cũng không sánh bằng việc tiếp tục để Tiểu Tiểu ôm cậu ngủ.
Đó là chỉ lệnh từ nơi sâu thẳm nhất trong đáy tâm hồn trực tiếp truyền thẳng đến đại não : không được đánh thức cậu ấy…

Ba mươi giây như vậy trôi qua, lý trí của Vương Mân mới bắt đầu run rẩy khôi phục lại.
Cậu khẽ cắn môi nhắm hai mắt lại : thật đáng sợ… hoàn toàn không giống mình chút nào…
Lại mở mắt ra một lần nữa, trong đáy mắt đã không còn thoáng ôn nhu tựa như bị nhiếp hồn lúc nãy.
Đẩy tay của Tiếu Lang nhét vào một bên, xốc chăn lên, nhảy xuống giường, mặc áo xỏ quần vào, rửa mặt đánh răng ——hoàn thành một lèo…
Sau đó, Vương Mân mới hô “Tiếu Lang!”
Tiếu Lang giật mình một cái, mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tiếu Lang, lại nhìn bốn phía xung quanh, ký túc xá lúc này đã trống rỗng.
Những lúc chỉ có hai người bọn họ, Vương Mân đều gọi cậu là “Tiểu Tiểu”… Nếu gọi “Tiếu Lang”, lại là dùng ngữ khí lạnh như băng vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rất to tác!
Vương Mân vẻ mặt nghiêm túc “Bây giờ đã là bảy giờ năm phút!”
Tiếu Lang “!!!!”
Cái gì! bất tri bất giác đã bảy giờ năm phút!…
Trời ơi! Cư nhiên không hề hay biết ngủ lố so với mọi khi những ba mươi lăm phút! Ngay cả Vương Mân tỉnh mà mình cũng không cảm giác được, đúng là bị thần ngủ ám vào người mà!!!
Vương Mân ngữ tốc cực nhanh, nói “Anh đi căn-tin mua một ít điểm tâm, lát nữa em trực tiếp đến lớp đi!”
Bảy giờ rưỡi sẽ bắt đầu tiết tự học sáng, Vương Mân cùng Tiếu Lang bình thường không thuộc đám học sinh đạp mức chuông reo mà vào lớp, bình thường mà nói, cả hai đều bảy giờ đến căn-tin ăn điểm tâm, sau đó trước giờ học mười phút có mặt ở lớp.
Cho nên hiện tại có thể kết luận, thời gian cực kỳ khẩn trương! Tiếu Lang lúc này cũng bất chấp có lạnh hay không, nhanh chóng bật dậy xuống giường mặc quần áo vào!
Sáng sớm nào Vương Mân cũng thức dậy sớm hơn so với Tiếu Lang, đợi đến lúc cậu tỉnh lại thì cho cậu thời hạn làm vệ sinh cá nhân, sau khi cậu xong xuôi hết mọi thứ, cả hai mới cùng nhau xuống lầu.
Hôm nay như vậy… chẳng lẽ Vương Mân cũng dậy trễ?
A! Bây giờ còn nghĩ nhiều như vậy làm cái gì! Chỉ có mười phút, khoảng cách giữa ký túc xá đến căn-tin có chạy cũng tốn hơn năm phút, không lẽ phải vừa chạy vừa đánh răng rửa mặt sao?…
AAAA!!! Đến lúc gấp gáp đi tiểu cũng lâu hơn so với bình thường nữa!
Trời ạ, thật không ngờ lại ngủ say tới mức như vậy!
Tiếu Lang thở hồng hộc chạy đến lớp học, bảy giờ mười bảy phút, Vương Mân vẫn chưa đến.
Bởi vì ký túc xá, căn-tin cùng phòng học không phải cùng nằm trên một đoạn đường thẳng, mà là hình thành một tam giác ba điểm. Vương Mân muốn chạy đến căn-tin mua gì đó xong rồi chạy đến lớp học, thời gian tốn sẽ càng nhiều hơn.
Năm phút sau, Vương Mân mới chạy đến, cậu cầm một túi thực phẩm nhét vào trong tay Tiếu Lang, thúc giục “Ăn mau lên!”
Tiếu Lang nhận lấy túi bánh bao Vương Mân mua, bắt đầu ăn ngấu nghiến… Vương Mân biết rõ cậu có một chút chứng tụt huyết áp , nếu bây giờ không ăn cái gì thì, sau hai tiết học lao động trí óc, hai mắt tuyệt đối sẽ trợn trắng cho mà coi!
Vương Mân cũng mua cho mình điểm tâm giống Tiếu Lang, nhưng mà cậu lại không ăn, chỉ là thả lỏng tứ chi ngồi yên trên ghế ngồi, bình phục hô hấp đang hỗn loạn.
Sáng sớm hôm nay, tiết tự học sớm là Ngữ văn, bảy giờ hai mươi lăm phút đúng, chủ nhiệm lớp liền cầm tài liệu sách vở bước vào lớp.
Vừa vào lớp, cô giáo liền nhìn về phía chỗ Vương Mân ngồi, hòa ái hỏi “Vương Mân, hôm nay em ngủ muộn sao?” Từ sau kỳ thi giữa học kỳ, thái độ của cô giáo chủ nhiệm đối với Vương Mân liền trở nên hết sức ôn nhu, dịu dàng, giống như đối với con trai ruột của mình vậy.
Vương Mân “…”
Tầm mắt của mọi người nháy mắt liền tập trung tới bàn của Vương Mân cùng Tiếu Lang, mọi người đều cười khẽ, ánh mắt giống như đang nói : Hạng nhất khối nha, cũng ngủ quên nữa nha?
Chủ nhiệm “Lúc nãy ở văn phòng (xuyên qua cửa sổ) cô thấy em từ trong căn-tin chạy ra, chạy nhanh giống như gió vậy, cô thấy em chạy so với hồi thi chạy trong đại hội văn hóa thể thao giành lấy quán quân còn muốn nhanh hơn nữa a!”
Mọi người “Ha ha ha!”
Vương Mân “…”
Cô giáo chủ nhiệm cười tủm tỉm dặn dò “Buổi tối phải nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nên học bài trễ quá, thân thể là tiền vốn cách mạng, biết không?”
Vương Mân “…Dạ.”
Chủ nhiệm : đứa nhỏ này, vẻ mặt luôn lạnh lùng như vậy… Loại khí thế gặp nguy không loạn, gặp biến không sợ này, thức sự là làm cho người ta rất thích rất thích a!
Thực là… Lâu lắm rồi mới gặp được một học sinh tạo cảm giác cho người ta thích tới như vậy a! A ~~~ a~~~
◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊
Tiểu kịch trường 004
[ Trộm tới túi chườm nóng ( hạ ) ]
Xế chiều hôm đó, trong quá trình tán gẫu trao đổi cảm tình với một thành viên của phòng ký túc 043, Triệu Tiểu Quy mới biết được, Tiểu Long Nhân mỗi lần được dùng túi chườm nóng đều có thể được dùng liên tục hai ngày. Đồng thời, bạn nhỏ Tiểu Quy lại nhớ tới hành vi ác liệt lúc ban sáng của Tiểu Long Nhân nhờ mình mua xúc xích nướng chỉ đưa cho mình có năm hào… thế là, giận dữ bắt đầu dấy lên trong lòng, dần dần biến thành thù hận….
Buổi tối, Triệu Tiểu Quy nghĩ ra một kế hoạch đánh cắp túi chườm nóng của Tiểu Long Nhân, cũng thành công thực hiện được kế hoạch.
Đem túi chườm nóng thắng lợi về ký túc xá, Triệu Vu Kính lập tức khóa trái cửa lại, nhìn mọi người đưa tay lên miệng “suỵt” một cái.
Nửa phút sau——
Tiếu Lang “AAAAAA~~ Triệu Tiểu Quy ~~ túi chườm nóng là của tui mà! ! Trả lại cho tui! Của tui mà!!”
Toàn thể thành viên phòng ký túc C1-043 “…”
Tiếu Lang “”Hôm nay là ngày đầu tiên tui dùng mà! Triệu Tiểu Quy cái tên hỗn đản! Trả túi chườm nóng lại cho tui! Trả cho tui!!!”
Toàn thể thành viên phòng ký túc C1-043 “…”
“Túi chườm nóng là của tui mà! Của tui mà! Trả lại cho tui… Hu hu ~~~” Tiếu Lang ở ngoài cửa vừa đập vừa cào cấu, thê thảm ai oán vô cùng.
Phương Húc nghe thấy, không đành lòng, mở miệng nói “Ai, đáng thương thật a…”
Tương du quân B cũng nói “Đúng a, ông trả lại cho Tiểu Long Nhân đi…”
Triệu Tiểu Quy mở miệng làm cái khẩu hình “Nê vờ!”
Mọi người “…”
Tiếu Lang “Triệu Tiểu Quy cái đồ hỗn đản ~~ ta giết ngươi! Trả lại túi chườm nóng đây!! ~~hu hu hu~~”
Mọi người “…”
Tương du quân A “Tiểu Quy, thôi đi, nếu ông sợ lạnh, buổi tối tui với ông cùng nhau ngủ.”
Tương du quân B “Phải đó a, không lẽ chúng ta cứ để tên kia đứng ngoài cửa gào rú thê thảm như vậy sao?”
Triệu Tiểu Quy ôm túi chườm nóng ấm áp vô cùng, tự tin nói “Không sao hết, Vương Mân sẽ lôi cậu ta về ngay bây giờ.”
Mới vừa dứt lời, mọi người chợt nghe thấy thanh âm của Vương Mân… Vương Mân nói rất khẽ, tựa hồ đang an ủi Tiếu Lang cái gì đó, bên trong phòng không cách nào nghe rõ ràng nội dung được… Tiếp đó, tiếng kêu la rên rỉ của Tiếu Lang bắt đầu xa dần.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm khái một câu “Không hổ là Mân ca.”
~ END
______________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.