Chương trước
Chương sau
Cưới Tiểu Tiểu về nhà
☆ ☆ ☆
Lần ôm này, Vương Mân dùng lực nhẹ hơn rất nhiều, chỉ hơi dùng sức một chút ôm lấy Tiếu Lang.
Tay Tiếu Lang vẫn như cũ vòng ra sau ôm lấy thắt lưng Vương Mân, ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực cậu, bảo trì trầm mặc.
Ba phút trôi qua, Tiếu Lang nhịn không được lên tiếng “Sao vẫn còn chưa nói?”
Vương Mân vỗ vỗ lưng của cậu “Vẫn đang chuẩn bị.”
Lại qua ba phút nữa, Tiếu Lang quả thực không còn gì để nói “Chuẩn bị nãy giờ… vẫn là chưa xong sao?”
Vương Mân “Không biết phải bắt đầu như thế nào…”
Tiếu Lang “Hiện tại trong lòng đang suy nghĩ cái gì? Đem những thứ đang suy nghĩ đó nói ra hết đi…”
Vương Mân “Trong mắt ông ấy, anh căn bản không phải con người.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Chỉ đơn giản là một con cờ trong tay ông ấy, là công cụ mà ông ấy nuôi dưỡng!”
Tiếu Lang “…”
“Ông ấy bảo trong lòng anh đang suy nghĩ những gì, ông ấy đều rõ ràng hơn ai hết, những ý nghĩ vặt vãnh trong lòng anh ông ấy vốn dĩ không đặt ở trong mắt, bảo anh tầm nhìn hạn hẹp, không có chí tiến thủ…Chó má!” Có được bắt đầu, Vương Mân liền từng câu từng câu có chút ngắt quãng kể ra…
Quả nhiên, vạn sự khởi đầu nan a…
Tiếu Lang cũng hùa theo một câu “Ừ, chó má!”
Nếu như lời Vương Mân nói thì người kia quả thực cũng rất quá đáng a… Vương Mân rất thông minh mà, Vương Mân thi được hạng nhất toàn khối, tới 891 điểm lận đó… người kia cứ thử thi coi có đạt được điểm cao vậy không… Bất quá, ông ấy rốt cuộc là ai a?
Vương Mân “Ông tưởng ông là con giun trong bụng người khác sao? Ông nghĩ mình hiểu rõ tôi sao? Ông căn bản một chút cũng không hiểu tôi đang suy nghĩ gì! Dựa vào cái gì ông lại dám hạ kết luận như thế chứ!”
Tiếu Lang “Ừ, không phải con giun!”
Vương Mân “…Thân là một người nam nhân, vậy mà không có được một người thật lòng yêu mình, không có bất cứ bằng hữu tri tâm nào, mỗi ngày đều đắm chìm mình trong thế giới chỉ biết đấu đá với nhau, ông tưởng mình vĩ đại lắm sao? Ha… Thực là buồn cười! Một nam nhân mà ngay cả gia đình cũng không thể giữ được, ông có tư cách gì chỉ trích quan điểm nhân sinh của người khác chứ! Ở trong mắt tôi, ông chính là kẻ đáng thương bị tiền cùng quyền lực làm cho mê đảo đến chỉ biết quay quanh chúng nó thôi! Thế tục tiểu nhân!”
Tiếu Lang “Ừ… đúng là đáng thương…”
Gia đình không giữ được? Ai vậy a? Vương Mân lúc trước từng bảo cha mẹ mình đã ly hôn… Woa, chẳng lẽ đang nói về ba của Vương Mân sao?
Tiếu Lang lại nghĩ đến sự kiện xe ô-tô đậu trước cổng trường lần trước ——Bingo! Lão đại hắc đạo người nào cũng có dục vọng cực lớn đối với tiền và quyền lực a! A, quả nhiên… ba của Vương Mân là hắc đạo đại ca! Bất quá, ba ba tựa hồ đối với Vương Mân thực nghiêm khắc a…
Vương Mân càng nói càng trở nên kích động “Cái gì mà chờ xem tôi bị té ngã chứ, chờ tôi hối hận cầu xin ông… Ông cho ông là người Maya có thể tiên đoán được tương lai sao? Lần nào cũng tự cho mình là đúng… Từ nhỏ đến lớn tôi có từng làm sai chuyện gì bao giờ sao? Bảo tôi khiến ông mất mặt? Bảo tôi khiến ông bị tổn thương tinh thần?… Ông làm tôi mất mặt mới đúng! Ông khiến tôi thương tâm mới đúng!…”
Tiếu Lang cảm giác được sống lưng của Vương Mân có một chút run rẩy nho nhỏ, ngữ điệu cũng dần trở nên khác thường.
Cậu nhẹ nhàng vỗ lấy lưng Vương Mân, giống như muốn trấn an cảm xúc đang kích động của cậu ấy “Ừ, phải đó, là ông ấy không đúng…”
Đúng đó… Nếu như để cho người khác biết chuyện ba của mình là lão đại hắc đạo, người khác chắc chắn sẽ bởi vì sợ hãi mà trốn tránh Vương Mân.. Nếu như vậy, Vương Mân sẽ trở nên cô độc không có bạn bè rồi! Ba của Vương Mân thực sự là không vì Vương Mân suy nghĩ chút nào!…
“…Ông không nghĩ đến tại sao tôi phải vào Hoa Hải học sao, bởi vì tôi chán ghét ông, muốn tránh mặt ông, ông không lẽ không có chút nào tự mình hiểu lấy sao? Tôi ở trong này rất tốt, rất thoải mái, ông lại muốn can thiệp vào, muốn tiếp tục thương tổn tôi sao…” Vương Mân nghẹn ngào, thân thể không ngừng run rẩy, cánh tay ôm lấy Tiếu Lang cũng ngày càng xiết chặt hơn.
Tiếu Lang : Vương Mân thực đáng thương, có một ba ba hắc đạo như vậy chắc chắn khiến cậu ấy rất thảm a…
. . .
A… hình như… Vương Mân khóc…
Tiếu Lang tiếp tục vuốt ve giúp Vương Mân bình tĩnh lại, yên lăng trấn an cậu.
“Ông muốn tôi trở thành loại người nào, thì tôi nhất định phải trở thành như vậy sao? Ông dựa vào cái gì chi phối cuộc sống của tôi? Khốn kiếp…” Vương Mân khóc càng lúc càng lớn tiếng, tuy là không phải là gào khóc một cách thê thảm, nhưng nức nở nghẹn ngào trong im lặng lại càng khiến người khác cảm thấy đau lòng hơn.
Tiếu Lang “Ừ, rất khốn kiếp!”
Phải đó, dẫu cho là người nào cũng không muốn cuộc sống ngày ngày đều nhìn thấy máu me, lúc nào cũng lo lắng đề phòng a!
Tiếu Lang cảm thấy mình cũng muốn khóc rồi, cậu khó chịu dùm cho Vương Mân, hic hic… Vương Mân thực sự rất đáng thương, khóc đến giống như bản thân ủy khuất muốn chết…
Tiếu Lang nhẹ nhàng vỗ lưng Vương Mân, nhỏ giọng nói “Nè… có cần lấy khăn không?”
Vương Mân dừng lại một chút, tiếp theo lại vùi mặt vào hõm vai Tiếu Lang, nhẹ nhàng chùi chùi… nước mắt.
Tiếu Lang “…”
Chùi xong rồi, người nào đó tựa hồ khá hơn một chút, nhưng vẫn còn thi thoảng nấc một cái, thanh âm khàn khàn nói “Mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn lối sống của bản thân.”
Tiếu Lang “Ừ…” Không sai!
Vương Mân “Mỗi người đều muốn trải nghiệm cuộc sống theo ý mình (nấc)…”
Tiếu Lang “Ừ… (vỗ nhẹ)” Nếu để tui lựa chọn, tui cũng sẽ lựa cuộc sống của người bình thường!
Vương Mân “Ông ấy dựa vào cái gì can thiệp tự do cá nhân của người khác…”
Tiếu Lang “Ừ… (tiếp tục vỗ nhẹ)” Đúng đó! Quyền tự do cơ bản của người khác không thể xâm phạm! Dù có là hắc đạo ba ba cũng không được phép!
Vương Mân “Mệt quá.”
Tiếu Lang “Ha?”
Vương Mân khẽ hừ một tiếng nói “Buồn ngủ quá…”
“Ồ,” Tiếu Lang nói “Vậy ngủ một lát ha?”
Nói xong, nhưng Vương Mân vẫn là ôm cậu không chịu buông…
“Na… buông ra trước đi.”
Vương Mân “Không buông.”
Tiếu Lang “…” Tại sao có loại cảm giác giống như Vương Mân đang làm nũng vậy…
Vương Mân “Ôm như vậy ngủ.”
Tiếu Lang “Nhưng dù vậy cũng phải buông ra trước a, sau đó mới có thể lên giường được!”
Vương Mân “Để như vậy lên đi!”
Tiếu Lang “…Ờ.”
Hai người hướng về phía giường nhích từng bước, Tiếu Lang hơi hơi nghiêng mặt ngó về phía giường, kết quả bị Vương Mân một bàn tay vung lên đè cái ót của Tiếu Lang ấn xuống “Không được phép nhìn.”
Cằm của Tiếu Lang va mạnh vào bả vai Vương Mân, cậu buồn bực nghĩ : đâu phải nhìn ông đâu, là nhìn coi giường ở hướng nào a!
Nhích tới giường rồi, hai người cùng nhau ngồi xuống, tư thế hết sức quỷ dị.
Sau đó, vấn đề liền xuất hiện… ôm nhau như vậy thực sự rất khó ngã người nằm xuống, lại còn không cho phép nhìn mặt nhau nữa…
“…”
Vương Mân có vẻ thực rối rắm, bất quá cậu chàng rất nhanh liền nghĩ ra biện pháp “Cậu nhắm mắt lại, nằm xuống trước, xoay mặt vào vách tường!”
Nha, độ khó rất cao a!
Nhưng là… Vương Mân lúc này giống như một đứa bé đang khó chịu giận dỗi… Thôi vậy…
Tiếu Lang làm theo như lời Vương Mân nói, mò mẫm nghiêng người nằm xuống, sau đó cảm giác được Vương Mân cũng nằm xuống, áp lại gần… tiếp theo tay của đối phương vòng qua, ôm lấy mình từ phía sau.
“Tiểu Tiểu.”
“Hở?”
“Tiểu Tiểu…” Vương Mân dùng mũi cọ cọ lên gáy tóc của Tiếu Lang, thanh âm nói pha tạp một chút âm mũi đặc biệt sau khi khóc mới có, nói “Em có đang nghe không?”
Tiếu Lang “Có a…”
Vương Mân “Em có cảm thấy ông ấy là một người xấu xa không?”
Đại ca!! Lúc nãy người nào không cho phép người ta phát biểu ý kiến a!?
Tiếu Lang “Ừ, rất xấu xa!”
Vương Mân “Đúng đó… Ông ấy là tên xấu xa hai mươi mốt ngày cũng không ấp được gà con.”
“…” Tiếu Lang “Tại sao lại là hai mươi mốt ngày?”
Vương Mân “Bởi vì trứng tốt hai mươi mốt ngày có thể ấp ra gà con.”
Tiếu Lang “…”
…Ha ha ha ha!! ‘ Xấu xa ‘ không ấp ra gà con, mắc cười quá đi!
Vương Mân lại cọ cọ Tiếu Lang, ngẫu nhiên thốt ra vài câu rất kỳ quái…
Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy, Vương Mân sau khi khóc tựa hồ như chỉ số thông minh bị hạ thấp, trở nên thực ngây thơ a.. Chín chắn? Đó là cái gì? Lý trí? Là mây bay sao?
Hai người nằm trong chốc lát, Vương Mân nói “Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Ha ha, thấy không, đã bảo rồi mà, nói ra lời rồi sẽ cảm thấy khá hơn nhiều!” Tiếu Lang đắc ý vênh váo, muốn quay đầu lại xem, kết quả bị Vương Mân nhéo một thắt lưng một cái “A!” làm gì nhéo người ta… hu hu…
Vương Mân “Em đang suy nghĩ cái gì?”
Tiếu Lang tiếp tục đối mặt với tường “Nghĩ cái gì?”
Vương Mân ép hỏi “Em biết được bí mất của anh rồi, khẳng định trong đầu suy nghĩ rất nhiều đúng không! Nói, đang suy nghĩ cái gì?”
Người này giống như bắt đầu biến lại như cũ… 囧
Tiếu Lang lập tức nói “Không nghĩ cái gì! Tiêu hóa hết trơn rồi…”
“…” Vương Mân “Không thể nào!”
Tiếu Lang lại bị nhéo thắt lưng mấy cái, cậu cảm thấy bản thân thực sự rất rất là vô tội a…
“Được rồi, ờ thì… nếu tiêu hóa không xong thì… đóng gói vậy, tui đóng gói bài tiết ra ngoài hết…”
Vương Mân lần này hết lời nào để nói, cậu trầm mặt một lúc lâu, cúi đầu áp trán của mình lên lưng Tiếu Lang.
Tiếu Lang “Anh…”
Vương Mân phát ra thanh âm có chút uể oải “Cảm thấy được rất mất mặt…”
Tiếu Lang đột nhiên có loại cảm giác “biết quá nhiều kiểu gì cũng bị Vương Mân diệt khẩu” hết sức bi kịch…
Sau đó, Vương Mân không nói thêm lời nào nữa, ôm lấy Tiếu Lang mà ngủ.
Tiếu Lang bị Vương Mân ôm vào lòng, không dám nhúc nhích cục cựa, sợ mình sẽ đánh thức Vương Mân, kết quả nằm một lát, cũng ngủ mất…
Đợi đến lúc tỉnh lại, hai người giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra hết. Vương Mân rửa mặt, một lần nữa khôi phục lại bộ dạng mặt than của mình.
Mà Tiếu Lang thì lại cho rằng, loại chuyện như “Vương Mân ôm mình khóc” này thực sự rất rất khó mà tưởng tượng ra nổi, vì thế cậu tự thôi miên chính mình : A! Lúc nãy cư nhiên nằm mơ thấy Vương Mân khóc!
Cho nên sự kiện này, cứ như vậy liền kết thúc!
☆ ☆ ☆
Ba giờ chiều hôm đó, cả hai người dọn dẹp đồ đạc một chút, sau đó cùng đi chơi Hiệp Minh.
Acc Thần Tượng Âu Dã Tử của Vương Mân lúc này đã có thể chen vào hàng ngũ cao thủ của Tây Phong Phái, mà Tiểu Long Nữ của Tiếu Lang, vẫn còn đang lăn lộn trong đám quần chúng tầng thấp nhất ở Bắc Vân Phái.
Bất quá, khác với đại đa số người chơi mới, tốc độ thăng cấp của Tiếu Lang có thể xem như là rất nhanh! Dù sao lúc đầu mới chơi game có Phong Hỏa, rồi Thường Tiếu Thiên, Mạt Danh… lúc nào cũng sẵn sàng kéo cấp giúp cậu, bây giờ cấp bậc không cao nhưng lại có thể gia nhập Bắc Vân Phái, trong môn phái cao thủ nhiều như mây, tùy tiện hô một tiếng tự động có một đống ‘ khác phái cao thủ ‘ cùng nhau kéo mình.
Điều duy nhất khiến Tiếu Lang cảm thấy tiếc nuối từ sau khi gia nhập Bắc Vân Phái là phải cùng đám người Mạt Danh giữ khoảng cách, ngoại trừ gửi tin nhắn riêng, bọn họ không thể chơi chung với nhau, ở chung một đội, cả Âu Dã Tử cùng Phong Hỏa cũng vậy, bởi vì hai người họ trước đó không lâu đã gia nhập vào Tây Phong Phái.
Chuyện này Vương Mân lén nói cho anh mình, Phong Hỏa cảm thấy rất là thần kỳ nha, tiểu học đệ vậy mà lại đi làm nằm vùng ở Bắc Vân Phái? Trò chơi này đúng là càng chơi càng phấn khích!!
Hôm nay sau khi vào game, tình cờ bắt gặp Phong Hỏa cũng đang trên game.
Tiếu Lang lâu lắm rồi không gặp Phong Hỏa, vừa thấy nhất thời cao hứng liền gửi tin qua chào hỏi
Tiểu Long Nữ : “ học trưởng!”
Phong Hỏa : “ học đệ!… Không phải đang đi nằm vùng sao? Như thế nào còn dám cùng anh mày tán gẫu vậy.”
Tiểu Long Nữ : “Tán gẫu đâu có sao đâu?”
Phong Hỏa : “Dùng plu-in[23] có thể bị phát hiện a, nghe đồn plu-in XX có thể xem xét trang bị của người khác, cả khung nhiệm vụ, hảo hữu, luôn cả đối tượng tán gẫu, địa điểm hiện tại… đều tra được hết!”
Tiểu Long Nữ : “…”
Phong Hỏa : “A! Chủy thủ cùng thủ liên này đều là thằng đệ anh đưa cho chú mày hả? Tinh phẩm thượng cấp?…”
Tiểu Long Nữ : “Ùa”
Phong Hỏa : “Nó có thu tiền của chú mày không?”
Tiểu Long Nữ : “Không có.”
Phong Hỏa : “ anh kêu nó làm thần khí cho anh, nó cư nhiên anh phải trả tiền a! Hu hu hu…”
Tiểu Long Nữ : “…Cậu ấy không chịu làm cho anh?”
“Phong Hỏa : “Ùa, anh muốn một cây Phi Thiên Ngự Kiếm, thần khí cao cấp nhất của Kiếm Khách, giống kiểu mà Dạ Hành Vân sử dụng đó!”
Tiểu Long Nữ : “Hình như rất quý ha.”
Phong Hỏa : “Phải a, làm một cây tốn khoảng mười vạn.”
Tiểu Long Nữ : “…”
Phong Hỏa : “ cư nhiên đòi tiền anh nó a, đúng là đồ quỷ mà!”
Tiểu Long Nữ : “Chắc là mắc quá a… Vương Mân làm gì nhiều tiền như vậy…”
Phong Hỏa : “Làm gì không có! Tên quỷ đó một tháng thu hơn một vạn kim! Một năm để dành liền hơn mười vạn!!”
Tiểu Long Nữ : “…Một tháng thu vào hơn vạn kim!”
Phong Hỏa : “Chú mày không biết sao? Bây giờ nó giúp người khác làm thần khí, một tuần làm một cái, một cái thu khoảng ba ngàn, một tháng làm bốn cái, thu về hơn một vạn!”
. . .
Tiếu Lang chấn kinh rồi, cậu thử tính toán, dựa theo lời của Phong Hỏa nói, Vương Mân một tháng có thể kiếm được một vạn hai ngàn kim trong game, tương đương đổi ra khoảng một ngàn hai trăm nhân dân tệ —— tương đương tiền lương của một người bình thường ở C thị ! 囧
Tiếu Lang chợt nhớ đến, lần trước lén nhìn ngăn tiền trong ví của Vương Mân, bên trong hình như có một xấp nhân dân tệ màu đỏ, chẳng lẽ đều là tiền do cậu ấy kiếm sao?
. . .
Hết thảy những thiếu niên vào độ tuổi này, ít nhiều gì đều có một chút ảo tưởng… Ví dụ như ảo tưởng hết thảy nữ sinh xinh đẹp đều là hồng nhan tri kỷ của mình, ảo tưởng bản thân một ngày nào đó có thể kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, ảo tưởng mình trở thành triệu phú, ảo tưởng bản thân mười mấy tuổi đã nổi tiếng toàn thế giới, sau đó tự do tự tại tiêu phí thanh xuân…
Nhưng là có vài chuyện, thực sự có người có khả năng làm được.
Đó là một loại hư vinh nho nhỏ khiến cho tất cả mọi người ôm ấp trong lòng suy nghĩ muốn đạt được nó, một loại phức cảm[24] đặc thù về ba thứ : thành thích, ưu tú khác giới cùng với tiền tài…
Dẫu cho rất ít, tỷ lệ chỉ một phần ngàn, hay là một phần vạn đi nữa, thậm chí càng khan hiếm hơn, vẫn là có người có thể làm được.
——Loại người mà sự tồn tại của họ giống như đứa con đáng kiêu ngạo của chúa trời, chỉ mười lăm tuổi thôi, có khả năng thi được hạng nhất toàn khối, có thể quen được một người bạn gái xinh đẹp khiến mọi người hâm mộ, lại có thể độc lập về mặt kinh tế.
Người ấy… chính là Vương Mân.
Nam hài mà lần đầu gặp mặt ngỡ như bình thường như bao người, giờ khắc này trong mắt Tiếu Lang, lại cảm thấy tựa như được bao phủ bởi một tầng kim quang rực rỡ.
Mái tóc ngắn gọn gàng lại thoải mái, che phủ lấy hàng lông mi dài đậm, đôi mắt thâm thúy, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi cứ mỗi lần cất tiếng nói đều mang theo một cảm giác ung dung trầm tĩnh… Những thứ ấy đặt cùng một chỗ, hợp nên gương mặt thiếu niên với góc cạnh vẫn chưa rõ ràng lắm…
Tiếu Lang càng nhìn, càng cảm thấy Vương Mân trở nên tuấn tú hơn… Không lẽ, đây chính là mị lực nhân cách trong truyền thuyết?
“Làm sao vậy?”
Tiếu Lang đang trầm tư đi vào cõi thần, đột ngột bị thanh âm của Vương Mân kéo trở về sự thật. Tiếu Lang lúc này mới phát giác bản thân mình từ nãy đến giờ cứ ngây ngốc nhìn người ta…
Vương Mân thấy Tiếu Lang một bộ ngơ ngác, ngẩn ra không nói lời nào, cười hỏi “Làm gì cứ nhìn chằm chằm anh thế?”
Tiếu Lang phát giác mặt mình nóng lên, lập tức nói “Anh, học trưởng nói anh mỗi tháng có thể kiếm tiền rất nhiều trong game, có thật không?”
Vương Mân “Cũng không phải nhiều lắm, chỉ là tùy tiện kiếm một ít.”
Tùy tiện kiếm một ít? Mèn ơi…
Tiếu Lang “Nghe… nghe nói mỗi tháng anh sơ sơ có thể kiếm được hơn một ngàn tệ…”
Vương Mân lật lật xem thử tổng số tiền lời mà mình thu được, hơi gật đầu “Cũng cỡ cỡ như vậy.”
Tiếu Lang “Nhiều ghê… vậy phí sinh hoạt đều là tự mình kiếm sao?”
Vương Mân “Không có, phí sinh hoạt là dùng tiền nhà cho.”
Tiếu Lang “…Vậy anh còn kiếm tiền trong game nhiều như vậy để làm gì?”
Vương Mân quay sang nhìn Tiếu Lang, sau đó lại quay mặt về nhìn vào màn hình của mình, tiếp theo khóe môi gợn lên nụ cười, nói “Dành dụm tiền cưới Tiểu Tiểu về nhà.”
______________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.