Cậu cũng rất dễ nuôi ☆ ☆ ☆ Tiếu Lang hoảng hốt nói “A! Ông vầy còn chạy được không đó?” Vương Mân hít sâu một hơi, nói “Không sao, cố gắng một chút vậy.” Tiếu Lang “Bày đặt cái gì chứ! Để tui cõng ông, mau lên!” Vương Mân “…” “Lúc báo danh tham dự đâu có quy định nào bắt buộc là ông phải cõng tui chạy đâu!” Nhìn biểu tình đầy hoài nghi trên mặt đối phương, Tiếu Lang hùng tâm tráng chí nói “Ông cũng đâu phải gấu, sáu chục ký hơn là cùng…” Vương Mân “…” Cả đám C1 hò hét cùng nhau đến chỗ thi đấu chạy tiếp sức, tám người điểm danh xong xuôi, bởi vì là có hai người trao đổi vị trí với nhau, cho nên vốn dĩ tổ của Tiếu Lang cùng Vương Mân chạy áp chót được đổi lại với tổ thứ hai. Chuẩn bị đâu đó xong xuôi, Tiếu Lang ngồi xổm người xuống đất, vỗ vỗ lưng của mình, nói “Lên đây đi.” Vương Mân nói “Đợi lát nữa đi, tổ đầu tiên của tụi con gái chạy vẫn chưa xong nữa mà.” Tiếu Lang “Còn ở đó mà lằng nhằng nữa! Bảo ông lên đi thì lên đi, đợi đến người ta bắt đầu chạy nữa thì trễ mất rồi!” Vương Mân chỉ đành phải leo lên nằm úp trên lưng Tiếu Lang. Tính ra thì tỉ lệ dáng người của Tiếu Lang khá là được, lưng dài chân cũng dài, tiếc cái là thân mình có chút mềm mại, Vương Mân cảm thấy có hơi xấu hổ. Bên tai mơ hồ còn nghe thấy xung quanh có người đang nghị luận về mình “Tên kia không phải quán quân chạy nước rút hồi sáng sao? Tại sao chạy này lại để người ta cõng vậy? “Đứa ở dưới là đứa nào vậy? Tội nghiệp ghê, bị đè dẹp lép rồi…” Vương Mân “…” Tiếu Lang thò tay ra sao vỗ vỗ mông Vương Mân vài cái “Xích lên trên một chút.” Vương Mân nghe lời, nhích nhích người lên trên, ôm lấy vai Tiếu Lang. Tiếu Lang tiếp tục hướng dẫn “Chân nữa, quấn lấy tui đi, tui không muốn chạy được nửa đường ông lại té xuống đâu.” Đôi chân thon dài của Vương Mân quấn lấy cái mông của Tiếu Lang, nhìn nhìn tư thế này, đột nhiên nghĩ đến cụm từ “ôm ấp”… (1) Sau đó, cái gì đó mà ai cũng biết là gì đó ở giữa hai chân, rất là không thành thật mà khẽ giật giật, Vương Mân cúi đầu nhìn Tiếu Lang, chỉ thấy một mảng bả vai cổ trắng nõn, cùng với mấy lọn tóc mượt mà vén bên tai… Ai, tự dưng có cái cảm giác như mình đang ăn hiếp động vật bé nhỏ nhu nhược a… Tiếng súng vừa vang lên, trận đấu bắt đầu, hai bên đường băng chạy vang lên tiếng cổ vũ kịch liệt. Tổ hai nữ sinh đứng đầu lao đi về phía trước, người được cõng nắm trên tay một cây gậy màu đỏ. Vương Mân cảm giác được thân thể Tiếu Lang đột nhiên cứng đờ, đưa tay vuốt vuốt tóc hai bên vành tai Tiếu Lang, nhẹ giọng bảo “Thả lỏng một chút, đừng khẩn trương quá.” Tiếu Lang “Ừ” một tiếng, hơi hơi khom lưng đứng dậy, bày ra tư thế chuẩn bị xuất phát chạy. Vương Mân vừa tiếp lấy gậy, Tiếu Lang lập tức xoạt hai chân bắt đầu chạy, cậu chạy không chậm, nhưng là sức chịu đựng lại không tốt lắm, đoạn đường đầu vọt tới quá mau, cho nên đoạn đường sau bị sức nặng của Vương Mân làm ảnh hưởng nên chậm lại một cách rõ rệt… Vương Mân toàn thân ôm lấy Tiếu Lang, nửa người dưới đối ứng với mông của Tiếu Lang tùy theo động tác chạy của cậu ta mà cọ một cái, cọ một cái… rất nhanh liền cọ ra phản ứng… Trên mặt Vương Mân vẫn là một bộ bình tĩnh không hề có chút gợn sóng, kỳ thật trong lòng lại khẩn trương muốn chết : không biết Tiếu Lang có cảm giác được hay không… Đến lúc giao gậy cho tổ sau rồi, hoàn tất phần chạy, Tiếu Lang liền khom lưng chống đầu gối thở dốc “Ông nặng chết đi được…” Vương Mân giống hệt con bạch tuộc có tám cái vòi, tứ chi quấn lấy người Tiếu Lang chưa chịu thả ra. Trên người thiếu niên có một loại hương vị bất đồng với các nam sinh bình thường khác, tựa hồ là mùi của sữa… Tiếu Lang đột nhiên kéo tay Vương Mân, nói “Mau xuống coi, ông cứ “cộm cộm” làm tui khó chịu a…” Vương Mân “…” Tiếu Lang “hê hê” nở nụ cười, giả vờ như muốn đưa tay chụp lấy phía dưới của Vương Mân “Lâu lắm rồi không giải quyết hể?” Vương Mân né khỏi ma chưởng của Tiếu Lang, cúi đầu nhìn nhìn thằng đệ của mình, mở lời đùa cợt “Tớ cũng rất khó hiểu, bình thường nó cũng rất biết điều, tại sao lần nào gặp cậu là nó lại bắt đầu giở trò?” Tiếu Lang vốn dĩ muốn trêu chọc người ta, nào ngờ cuối cùng lại bị dội ngược, trong nháy mắt há miệng cứng mồm, sau đó cả gương mặt “ba” một cái liền đỏ lên “Kháo…” Kết quả cuối cùng được công bố, C1 bọn họ không đạt được thứ hạng nào, bất quá cũng may là không xếp chót. Dương Sùng Kiệt còn cất công lại đây làm công tác tư tưởng cho cả đám “Không sao, không cần áy náy, quý ở chỗ tham dự thôi!” Vương Mân nói “Vốn cũng không muốn đạt được thứ hạng, chỉ cảm thấy là này chơi rất vui thôi.” Dương Sùng Kiệt “…” ☆ ☆ ☆ Buổi sáng thứ sáu có một trận chạy tiếp sức tập thể, cũng là trận đấu cuối cùng của đại hội lần này. C1 đạt được hạng hai. May mắn trận này đứng nhất là C4, nếu không tổng điểm của C1 thể nào cũng bị đám C5 vượt lên dẫn trước! Sau trận chạy tiếp sức tập thể là tiến hành lễ trao giải thưởng, C1 năm nhất với tổng điểm số 315 cao nhất giữ vững ở vị trí đầu bảng xếp hạng toàn khối. Còn phần tiết mục hoạt động văn nghệ dưới những nụ cười, mồ hôi, xúc cảm mãnh liệt cùng với những phấn khích tột cùng, nháy mắt cũng đi theo kết thúc một cách viên mãn. Lực đoàn kết của cả đám lớp C1 tăng cao hơn bao giờ hết, cả đám cũng bởi vì thứ hạng đứng nhất toàn khối trong lần đại hội này mà trở nên tự tin hơn, lúc đi ngang qua mấy lớp khác cũng đặc biệt có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như sợ người ta không biết mình là học sinh lớp C1 vậy. Những chuyện sau đó, tạm thời không đề cập tới. Ngay tại thời điểm ai ai cũng đều cho rằng, lần đại hội thể thao văn hóa này đã chấm dứt thì, đột nhiên có một tin tức giật gân nổ òa ở tại C1. ——Báo chiều của C thị muốn phỏng vấn Tiếu Lang!? Nhan Ny vỗ trán “Không ngờ lại trúng thưởng một cách bi kịch như vậy!!” Cố Thuần “…” Cô nàng cùng với Cố Thuần là hai người biết được tin tức này sớm nhất. Bởi vì năm nào Hoa Hải tổ chức đại hội thể thao văn hóa, báo chiều của thành phố đều sẽ đến phỏng vấn, tổ chức ở phòng giáo viên của khối. Mà năm trước, đối tượng bị chộp lấy phỏng vấn đa phần đều là học sinh mới vào năm nhất, thông thường đều là những kiện tướng thể thao vì lớp mình đạt được giải thưởng nhiều nhất, hoặc là người dẫn đầu xuất sắc nhất. Lúc ấy Nhan Ny không đem chuyện này nói với Tiếu Lang cũng chính là sợ gia tăng áp lực cho cậu chàng. Hơn nữa, theo cô nàng nghĩ thì khả năng đội ngũ lớp mình được chọn là xuất sắc nhất cũng không phải trăm phần trăm… Cho nên, lúc Tiếu Lang nhận được tin tức từ phía giáo viên cử chính mình đi nhận phỏng vấn lấy tin của báo chiều thành phố thì, cậu chàng gần như phát điên!! Tiếu Lang níu chặt tay áo Nhan Ny, khóc lóc than vãn “Sẽ bị lộ ra đó!!” Nhan Ny “Cậu nghĩ là cậu che giấu tốt lắm hả? Tất cả các giáo viên bộ môn đương nhiệm của lớp mình đều biết rõ cậu là nam phẫn nữ đó có biết không vậy, cậu thật sự quá sức ngây thơ rồi!!” “…” Tiếu Lang “Đừng mà, tui không muốn bị lên báo đâu! Người dân cả thành phố sẽ nhìn thấy tui a!!!” Nhan Ny trấn an Tiếu Lang, nói “Không sao đâu, ảnh chụp mà người ta đăng báo cỡ cỡ nhiêu đây thôi hà…” cô nàng dùng hai ngón trỏ cùng ngón cái hợp lại thành một cái hình vuông nho nhỏ. Tiếu Lang kinh hô “Bự quá vậy!!!” Nhan Ny “…” Cố Thuần “Chậc, Tiếu Lang à, cậu không cần lo lắng, đến lúc đó cậu có thể đề nghị với phóng viên của tòa soạn báo, nói người ta dùng tên giả, vậy là không ai biết đó là cậu rồi…” Tiếu Lang vô tội chớp chớp hai đôi mắt to đẫm lệ, hỏi “Có thật không?” Nhạc Bách Kiêu xen mồm vào nói “Cái đó, bình thường cần dùng tên giả lên báo, không phải mấy kiểu như ‘ vị thành niên Tiểu Hồng ở xx bị cưỡng hiếp rồi bị giết ‘ đại loại vậy sao?” Tiếu Lang “Không muốn đâu! (TT口TT)” Vương Mân thở dài, lên tiếng bảo “Vậy thì dùng gương mặt bình thường nhận phỏng vấn đi, đừng giả nữ làm cái gì, bên phía tòa soạn báo lại không biết cậu là nam hay nữ, như vậy nếu lỡ người thân bạn bè có nhìn thấy cậu được lên báo thì cũng là chuyện tự hào thôi, có gì không tốt đâu!” Tiếu Lang hai mắt sáng rực “Đúng nha!” Mọi người “…” ☆ ☆ ☆ Thứ sáu ngày hôm đó, lễ trao giải kết thúc rồi đến tổ chức biểu diễn văn nghệ, hầu hết mọi người đều ở đại sảnh xem biểu diễn, Tiếu Lang thì một thân một mình đi đến lầu hành chính, cậu có chút bất an thấp thỏm liếc mắt sang nhìn cái bảng treo trước cửa : phòng đón khách, a không phải, là phòng tiếp khách, là ở chỗ này đúng không nhỉ? Cậu đưa tay gõ nhẹ cửa, có thanh âm từ bên trọng vọng ra “Vào đi.” Tiếu Lang đẩy cửa ra, bắt gặp người ngồi bên trong —— Ứng Trì. “…” Ứng Trì ngồi dựa trên ghế sofa, đôi chân thon dài tùy tiện duỗi thẳng, lười biếng nhìn Tiếu Lang chào hỏi “Chào, ngồi đi.” Tiếu Lang buồn bực “Ông là người của tòa soạn?” Ứng Trì “Không, tớ tới nhận phỏng vấn.” Tiếu Lang “Ồ…” hóa ra người này cũng tới phỏng vấn sao? Ứng Trì cầm trên tay một thờ giấy A4, đọc thành tiếng “Tiếu Lang lớp C1, Ứng Trì lớp C5, buổi chiều 2 giờ đến lầu hành chính của trường phòng tiếp khách số 2…” nói xong, nâng mắt lên nhìn sang, tựa tiếu phi tiếu hỏi “Cậu tên Tiếu Lang?” Tiếu Lang: “%¥#…” Tiếu Lang dứt khoát đặt mông ngồi xuống, Ứng Trì cười khẽ một tiếng, cầm lấy một tờ giấy A4 khác đưa cho cậu “Bên trên có liệt kê các vấn đề mà phóng viên có thể hỏi tới, cậu chuẩn bị một chút đi.” Tiếu Lang liếc nhìn một lượt, đại đa số đều là vấn đề kiểu hình thức “Có ý kiến gì đối với đại hội thể thao văn hóa mà Hoa Hải cử hành không, có xung đột với việc học không?” “Đối với việc lấy được vinh dự trong đại hội lần này có cảm tưởng gì?” vân vân… Tiếu Lang nhìn đồng hồ, hai giờ năm phút, phóng viên vẫn còn chưa tới, ngồi chung một phòng với Ứng Trì lại cảm thấy không khí có chút ngại ngùng. Ngày hôm qua lúc Vương Mân bị người này đụng té bị thương, Tiếu Lang đối với người này rất là cừu hận… Bất quá, bây giờ đại hội cũng đã diễn ra xong rồi, coi như thôi vậy, bạn học làm gì thù nhau lâu (?) chứ, huống gì người ta lại còn là minh tinh của trường nữa… Tiếu Lang khụ khụ một chút, tìm đề tài nói “Ông cũng nhận phỏng vấn à?” “Ừ.” Ứng Trì thản nhiên đáp lại, sau đó thò tay vào túi lôi ra một chuỗi huy chương vàng, ngồi trước mặt Tiếu Lang bắt đầu đùa nghịch. Tiếu Lang “Quá trời luôn…” Ứng Trì lắc lắc đám huy chương, mấy cái huy chương va vào nhau phát ra thanh âm thanh thúy của kim loại va chạm, nhìn Tiếu Lang cười cười hỏi “Muốn sao? Cho cậu.” Tiếu Lang “Không cần.” (Tưởng giỏi lắm sao? Hứ!”) Ứng Trì “…” Tiếu Lang bổ sung thêm “Tui tự có.” Ứng Trì “Tớ nhớ hình như cậu chỉ có một cái huy chương bạc thi nhảy xa thôi mà?” Tiếu Lang da mặt run rẩy, nói “Vương Mân chạy cự ly ngắn đoạt được hai cái huy chương vàng, cho tui một cái chơi!” Ứng Trì cười cười, nói một cách ngả ngớn “Có một cái thôi sao…” Tiếu Lang cảm giác được cái tên Ứng Trì này thái độ làm người ta rất muốn đánh vào mặt hắn, mặc dù cái mặt rất tuấn tú, nhưng mà năng lực làm người ta chán ghét không thua gì cảm giác mà Nhạc Bách Kiêu lần đầu tới ký túc xá gây cho Tiếu Lang. Tiếu Lang hừ một tiếng, không chút nể nang gì nói “Cũng đâu phải huy chương làm bằng chocolate, cần nhiều như vậy để làm chi, mài răng sao?” Ứng Trì “…” Giữa cả hai có chút cương cứng, một lúc sau, Ứng Trì lại hỏi “Cậu thích ăn chocolate?” Tiếu Lang “Phải a.” Ứng Trì dùng ngón tay gãi gãi cằm của mình, nhỏ giọng nói “Vậy mà lại thích ăn chocolate…” Tiếu Lang “…” Lần này không dư thời gian cho hai người bắt chuyện với nhau, phóng viên đến. Cảnh tượng không đáng sợ như Tiếu Lang suy nghĩ, đối phương hỏi các vấn đề không khác gì mấy vấn đề trên giấy đề cập tới, trả lời xong rồi, hai học sinh được yêu cầu ngồi cạnh nhau chụp một tấm ảnh, coi như kết thúc phỏng vấn. Có điều đến lúc rời đi, vị phóng viên kia lại đột nhiên toát ra một câu “Nghe nói năm nay học sinh mới vào đều là ngọa hổ tàng long, con cái của mấy vị lãnh đạo C thị cùng với phú thương đều thi vào Hoa Hải…Hai bạn cũng nên hòa đồng với bạn cùng lớp mình a…” Ứng Trì nghe xong sắc mặt khẽ biến, nhưng không nói cái gì. Tiếu Lang lại ngoan ngoãn đáp lời, nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ rưỡi, trực tiếp chạy trở về ký túc xá. Tiếu Lang nằm ở trên giường nghĩ nghĩ : Tuần này trôi qua nhanh thiệt ta, giống như nằm mơ vậy, mai là có thể trở về nhà… nghĩ nghĩ một hồi, mơ mơ màng màng ngủ mất… Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã có chút mơ hồ không rõ ràng, mà bên trong ký túc xá cũng không bật đèn. “Tỉnh rồi?” người nói là Vương Mân, cậu vừa nghe được động tĩnh, lập tức “tách” một tiếng, chiếc đèn nhỏ trên bàn học liền bật sáng. Ánh đèn màu cam nhu hòa dần dần tỏa ra khắp phòng, Tiếu Lang dùng tay dụi dụi mắt, hỏi “Mấy giờ rồi? Sao trời tối mau quá vậy?” Vương Mân “Sáu giờ rưỡi rồi, cậu ngủ cứ như heo ấy, tụi này trở về cũng không tỉnh.” Tiếu Lang quấn mền quanh người ngồi dậy, nói “Ai, mệt quá à… Mấy đứa kia đâu?” Vương Mân “Nhạc Bách Kiêu bảo tối nay muốn đi thư viện, Cố Thuần không rõ lắm.” “Ồ.” Tiếu Lang xoa xoa bụng của mình, bao tử rất là đúng lúc “ục ục” vang lên “Đói quá…” Vương Mân nói “Giờ này dưới căn-tin chắc cũng không có gì để ăn…” Tiếu Lang ngồi một lúc, chợt nhớ ra hồi tuần trước mình có mang theo ít thức ăn từ trong nhà, lập tức hưng phấn nói “Chúng ta ăn mì đi! Tui có mang mì ăn liền!” Dứt lời, liền lập tức nhảy phốc xuống đất, đạp chân trần chạy đến phía trước tủ của mình, mở cửa tủ ra liền vùi đầu vào trong đào bới một trận. Cái mông trắng nõn chỉ mặc mỗi cái quần lót tam giác lộ ở bên ngoài tủ, nhếch lên một cái, hạ xuống một cái. Đào ra được hai tô mì ăn liền, Tiếu Lang quay đầu lại, vẻ mặt sáng ngời nhìn Vương Mân nói “Cùng một vị nè, mì hải sản tôm cá!” Vương Mân “Thứ này không dinh dưỡng lắm đâu, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi.” Tiếu Lang kiên trì nói “Không, ăn cái này đi, lâu lắm rồi tui không có ăn mì ăn liền a! Tui còn đặc biệt mang theo hai gói, một gói phần ông nè!” Vương Mân chớp chớp mắt hai cái, nói “Được rồi, vậy tớ đi nấu một ít nước nóng mang lên.” ☆ ☆ ☆ Tiếu Lang mặc quần ngủ, đi tới đi lui trong phòng ký túc đợi thức ăn, ra vẻ rất là khoái trá cất giọng ca hát. Trong ký túc xá, bốn cái bàn học của bốn người thì bàn của Vương Mân là sạch sẽ nhất ngăn nắp nhất, trên mặt bàn đặt mỗi một cái đồng hồ báo thức, một cái ống đựng bút cắm ba cây bút, còn lại trống trơn Bàn của Cố Thuần cũng không đến nỗi nào, nhưng là văn kiện này kia rất nhiều, Cố Thuần còn phải dùng một cái kệ xếp sách loại đơn giản để đựng văn kiện, đa phần đều là tư liệu của lớp. Trên bàn của Nhạc Bách Kiêu thì chất cả đống sách tham khảo, đông một quyển tây một quyển loạn cả lên. Còn bàn của Tiếu Lang… ờ thì… có vẻ như là lộn xộn bữa bãi nhất trong đám : khăn tay đã xài rồi vứt lung tung, bút bi dùng xong không đậy nắp, cục tẩy bị xài mòn gần hết chỉ còn lại chút xíu, tập vở bị mở toang… Tiếu Lang lục trong ngăn kéo của mình, lôi ra một bao cải muối, lại tìm được trên bàn của Cố Thuần một hũ khô bò còn gần phân nửa… Vương Mân xuống lầu hơn mười phút rồi mà vẫn chưa trở lại, Tiếu Lang chờ có chút nhàm chán, nhìn nhìn cái bàn được thu dọn rất gọn gàn của đối phương, rất là tò mò nha… mấy vật dụng của bị cậu ta dẹp đi đâu rồi… Tiếu Lang lén lút kéo ra ngăn kéo bàn của Vương Mân, thông qua một cái khe hở nho nhỏ nhìn vào xem xét vật ở bên trong : có vẻ như cũng rất gọn gàng a… mây cuốn sách, một vài cây bút dầu đã dùng hết, a… này là cái gì?” Lại kéo khe hở rộng ra một chút, Tiếu Lang nhìn thấy một vật màu đen… là máy tính bỏ túi sao? Ở dưới phần chót vật đen có một hàng tiếng anh màu bạc, Nokia… đây là di động hả ta? “…!!!” Vương Mân vậy mà lại có di động? Ở cái loại địa phương này, học sinh trung học có điện thoại di động thực sự là rất hi hữu! Chỉ có mấy đứa mà hoàn cảnh gia đình rất rất là khá mới mua cho con cái mình một cái tiểu linh thông gì đó để khoe khoang mà thôi. Tiếu Lang vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, lại bắt gặp bên cạnh di động còn đặt một cái bóp da màu đen. Cậu vảnh tai lên cẩn thận nghe ngóng bên ngoài có tiếng bước chân hay không, sau đó cầm bóp lên, thật cẩn thận mở ra nhìn bên trong, ngăn trong suốt không có để hình chụp… Không thú vị gì hết! Vốn tưởng có thể nhìn thấy ảnh chụp chung của Vương Mân với Liêu Tư Tinh này kia ~~ Không biết tiền nhiều hay không… Tiếu Lang vạch ra ngăn giữa nhìn vào một cái : một xấp màu hồng… 囧! Tiếng bước chân trở lại của Vương Mân vang lên ngoài cửa, Tiếu Lang nhanh chóng khép lại cái bóp rồi cất kỹ vào chỗ cũ, kéo ngăn bàn lại, giống như là kẻ vừa mới phát hiện một bí mật vô cùng trọng đại vậy, tim trong ngực cứ đập thình thịch thình thịch. Vương Mân vào cửa, trông thấy Tiếu Lang ngồi thật nghiêm chỉnh, giống như mấy bé ngoan ở vườn trẻ ngồi chờ để được phát kẹo vậy, hai tay còn rất là nghiêm chỉnh đặt trên đùi… Tiếu Lang nhìn thấy Vương Mân, lập tức hỏi “Ông làm gì mà chậm chạp quá vậy a?” Vương Mân nói “Dưới lầu không có nước, tớ phải chờ một chút.” Tiếu Lang “Ờ… Ờ…” vừa lẩm bẩm, tay lưu loát mở bao bì mì ăn liền ra, tháo gói gia vị bỏ vào xong xuôi, Vương Mân liền rót nước nóng vào. Vương Mân “Tại sao lại bỏ thêm khô bò vào… cả cải mặn nữa? Không phải nói mì hải sản vị tôm cá sao?” Tiếu Lang “Hắc hắc, không sao không sao hết, mì hiệu Tiểu Long vị khô bò cải mặn tôm cá hải sản!” Vương Mân “…” Năm phút trôi qua, mì ăn liền chín, mùi vị tỏa ra bốn phía, Tiếu Lang vẻ mặt hạnh phúc bưng lấy tô mì bắt đầu gắp mì ăn. Vương Mân cười nói “Nhìn bộ dạng cậu kìa, giống như là ăn cái gì mỹ vị nhân gian vậy.” Tiếu Lang hạnh phúc đến lệ tuôn đầy mặt “Mùi tôm cá, thịt bò, cải muối, hành thái, mì sợi, nước lèo…” Vương Mân cười phá lên, bình thường cậu chưa bao giờ ăn những thứ như mì ăn liền, lần này lại bắt chước Tiếu Lang ăn hơn nửa tô. Ăn mì xong, Tiếu Lang xoa xoa cái bụng tròn xoa, híp mắt ợ hơi một cái. Vương Mân nhìn cậu, thật lâu, mới nói “Cậu cũng rất dễ nuôi.” ______________________ (1) Ôm ấp : từ gốc là “bão đối” (抱对) Mỗi lúc đến giao mùa xuân hè, ở bụi cỏ gần đầm nước, rất thường nhìn thấy những con ếch tiến vào thời kỳ sinh sản hình thành một loại gọi là “bão đối”, ếch đực sẽ ôm lấy con ếch cái, dùng chi trước ôm thật chặt lấy ếch cái. Này là hành vi không thể thiếu ở giống loài ếch nhái mỗi khi bắt đầu mùa đẻ trứng, khi mà con ếch đực truy đuổi đến chỗ con ếch cái, lập tức tiếng kêu sẽ ngưng lại mà bắt đầu quá trình “bão đối”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]