Nửa tháng sau là sinh nhật một vị cô cô của Cố Khanh Ngôn, khi còn bé y đã ở với nàng một thời gian dài, vì thế lần này phải đến nhà cô cô chúc thọ.
Xà bảo bảo bước đi mềm mại tới cổng sơn trang tiễn Cố Khanh Ngôn cùng Cố Mộc Mộc, kéo kéo ống tay áo y không muốn dời: “Ca ca, trở về sớm nha.”
Cố Mộc Mộc vỗ cánh, nói: “Cùng đi! Cùng đi!”
Cố Khanh Ngôn ôm Xà bảo bảo vào ngực: “Khanh Ngữ có muốn đi cùng không?”
Xà bảo bảo hỏi y: “Có nhiều Long tộc đến không ca ca?”
Cố Khanh Ngôn ở trong lòng thở dài, đúng sự thật trả lời: “Nhiều a.”
Bảo bảo nhìn nhìn bàn tay mình: “Ca ca, ta không đi.”
Cố Khanh Ngôn buồn bã, đặt Xà bảo bảo đứng trên đất, ngồi xuống dặn hắn: “Ta đi rồi ngươi không có việc gì đừng rời khỏi hồ, ngày mai ta sẽ về.”
Xà bảo bảo cố sức gật đầu: “Ta sẽ ngoan!”
Cố Khanh Ngôn mang theo Cố Mộc Mộc cưỡi mây mà đi, Xà bảo bảo uể oải tiêu sái quay về bên trong hồ.
Đợi khi nào mọc ra long trảo lại cùng các tiểu long khác chơi đùa, thực ước ao được giống như bọn họ. Xà bảo bảo vừa mơ ước đến long trảo, từ từ nhập mộng đẹp. Ngủ không bao lâu, hắn tựa hồ nghe thấy Cố Khanh Ngôn ở trên bờ gọi mình. Xà bảo bảo hưng phấn mà từ dưới nước bơi lên, y thực sự đang đứng trên bờ.
Xà bảo bảo hai mắt phát sáng mà nhìn y: “Ca ca đã về rồi!” Nhưng rồi cảm thấy kỳ quái: “Mộc ca ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-long-duong-ca-xa-bao-bao/137521/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.