Ta? Ta tự nhiên sẽ rất tốt. Phong Kính Tiết uể oải vươn vai, bật cười ra tiếng: Cuối cùng không cần ngày ngày làm việc nữa, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy ta sẽ có vấn đề gì, phải làm ngươi nhọc lòng sao?
Lư Đông Ly lặng thinh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bằng hữu tốt nhất đời này.
Người này, tự nhiên không gì có thể để người ta phải lo lắng cho y.
Y không phải người khác, y là Phong Kính Tiết. Y là Phong Kính Tiết thiên hạ rộng lớn, có thể đi hết, vạn trượng hồng trần, đều có thể trải hết, có thể xuất thế, cũng có thể nhập thế.
Nhưng mà, y chỉ im lặng nhìn Phong Kính Tiết như vậy, cho đến khi vẻ tươi cười trên mặt Phong Kính Tiết dần dần hơi không duy trì được nữa. Lư Đông Ly quay đầu đi, trông chân trời xa xăm, muốn rất nhẹ nhàng rất tùy ý mà hỏi, lời hỏi ra, lại vẫn đượm buồn: Kính Tiết, tương lai, ngươi sẽ làm gì, ngươi sẽ…
Y dừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra: Ngươi sẽ ở nơi nào?
Phong Kính Tiết rất nghiêm túc, ít nhất nhìn như rất nghiêm túc mà nghĩ nghĩ. Ta cũng sẽ làm lão sư khách mời ở học xã, thỉnh thoảng đi giảng một chút cũng nên.
Tiểu tử Phương Khinh Trần kia đã tuyên bố sẽ không bỏ qua cho đám bạn học họ. Bất kể lập học xã ở quốc gia nào, lao công miễn phí không đòi tiền đều là càng nhiều càng tốt, y và Dung Khiêm khẳng định trốn không thoát. Ngay cả Tiêu Thanh Thương, thân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447285/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.