Trước khi họ rời Tiểu Lâu, Tô Thanh Dao từng nói rất nhiều lời.
Về tính xã hội của con người, về người cần bạn, về nguyên nhân đặt ra ban cấp nhân số, về tịch mịch, về cô độc, về làm bạn, về duy nhất, về đồng hành…
Có lẽ, y choáng váng đầu óc viết ra tập sách chuyên môn tạo ra cho Tần Húc Phi những người phàm thế này, thật sự bởi vì y hơi sợ hãi năm tháng cô độc dài lâu. Thế nhưng, lúc ném qua thật sự chỉ là đơn thuần, hy vọng y có thể có một phần cuộc sống khoái lạc mà tự do.
Cả đời này, y và Tần Húc Phi đều không bỏ xuống được. Bởi vì Tần quốc và Sở quốc, sinh mệnh và sự hủy diệt của vô số người vô danh, sớm thành gông xiềng và trách nhiệm của Phương Khinh Trần cùng Tần Húc Phi.
Họ không bỏ xuống được, không quên được, cho nên chung quy không được giải thoát.
Nhưng mà… mọi việc, chung quy nên công bằng một chút. Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể để linh hồn rực cháy chính trực mà tự do như vậy, mãi chậm rãi giày vò đến già nua, tiều tụy, lúc sắp chết, vẫn ôn hòa mỉm cười với y, vẫn nhẹ nhàng nói, Khinh Trần, ta tốt lắm, ngươi không cần lo lắng…
Nếu có kiếp sau… Nếu có kiếp sau… Người kia, phải chăng có thể thật sự tự do khoái ý. Biết đâu, đó vẫn chỉ là một ảo mộng không thực tế, thế nhưng, nếu… có y ở bên hỗ trợ thì sao…
Mấy đời mấy kiếp đến nay, y luôn đang bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447241/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.