Thấy Dung Khiêm từ ngoài cửa tự động đi đến, mọi người cùng nhau nhìn về phía y, Nghiêm Lăng cười nói: “Khó được ngươi chịu chui ra chung chạ với mọi người, có nghĩ ra cách chưa?”
Dung Khiêm cười lắc đầu: “Ta thật sự không nghĩ ra lý do hay cớ gì. Chỉ là đã không nghĩ ra, dứt khoát khỏi nghĩ cũng được, mấy hôm trước ta lại tự mình rúc vào sừng trâu.”
Phương Khinh Trần hừ một tiếng nói: “Vốn chính là ngươi nghĩ ngợi vớ vẩn quá nhiều, tự tìm phiền toái thôi. Kính Tiết trực tiếp nói y là thần tiên hạ phàm, cũng chẳng thấy Lư Đông Ly thế nào.”
Dung Khiêm còn chưa tiếp lời, Tiêu Thanh Thương đã cười nói: “Khinh Trần ngươi mới là chủ ý kém cỏi đó. Yên Lẫm làm sao so được với Lư Đông Ly? Lư Đông Ly vốn là người bụng dạ thẳng thắn không nói, y vẫn lấy cái chết của Kính Tiết làm chí hận, thấy Kính Tiết sống lại, đương nhiên chỉ có may mắn tràn lòng, Kính Tiết dùng lý do gì y cũng không để ý. Yên Lẫm thì…”
Ngữ khí thoáng ngừng, nhìn Dung Khiêm: “Thứ nhất Tiểu Dung lại chẳng phải đã chết, việc tàn tật này dù là tâm bệnh một đời Yên Lẫm, chung quy cũng không thể so với chết, thứ hai tiểu tử kia lại làm quân chủ, chuyện phải suy nghĩ tự nhiên sẽ nhiều hơn người khác. Kính Tiết là lấy thân phận mới một lần nữa xuất hiện bên cạnh Lư Đông Ly, chỉ cần Lư Đông Ly không để ý câu đố trong việc y sống lại, việc Kính Tiết sống lại căn bản chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447221/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.