A Hán muốn cứu Địch Cửu.
Y trả lời thản nhiên như vậy, thoải mái như vậy, vẻ mặt giáo sư Trang lại càng thêm trịnh trọng: “A Hán, em nên biết, cục quản lý thời không vẫn dõi chặt máy tính chủ của chúng ta, Tiểu Dung còn là học sinh của tôi, một khi bị xử phạt, tôi cũng chẳng thể làm gì, huống chi Địch Cửu chỉ là một người ngoài. Cả tôi cũng không làm được gì, em căn bản không thể…”
A Hán chợt mỉm cười: “Tôi làm được, tôi có thể…” Y mỉm cười, mở rộng hai tay.
Y muốn cứu người kia, vì thế y không tiếc đối kháng quy tắc của thế giới, phép tắc chí cao vô thượng.
Không cần đấu tranh, không cần lo lắng, y vẻn vẹn là, không thể nhìn người kia chết, chỉ thế mà thôi!
Khuôn mặt, cổ, cánh tay, trên những chỗ da thịt để trần của A Hán, dần dần tràn đầy màu đen, những vết rạn chồng chéo như mạng nhện, tựa như đồ gốm sấy nóng vô cùng bị nước lạnh hắt lên.
Từng luồng khói nhẹ nhàn nhạt, từ trong vô số những vết rạn kia lượn lờ bốc lên, vờn quanh y, thân hình y trở nên mơ hồ.
“A Hán!”
Trong lòng chấn động mạnh, giáo sư Trang xông lên trước, rồi lại lập tức bị khí trường cường đại không gì sánh bằng bên người A Hán đẩy bay ngược ra sau.
“Giáo sư, đừng ngăn tôi. Các người không ngăn được tôi đâu.”
A Hán ngẩng đầu, cuối cùng dùng mắt trần, thoáng nhìn cành lá rợp trời kia, thoáng nhìn trời xanh sau cành lá kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447186/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.