“Rất lâu trước kia, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu thế nào thế đó thì sẽ ra sao ra sao, đi nghĩ những điều ấy, chỉ có thể nói toàn bộ đều là đánh rắm. Đã là nếu, có nghĩa là nó trước giờ chưa từng xảy ra, đã chưa từng xảy ra thì ở đâu ra nếu gì đó?”
Địch Cửu hơi tự giễu: “Tình ái nhân gian, đôi nào có thể không phải từ vừa vặn gặp gỡ người nào đó mà bắt đầu. Tuy rằng không làm sao dễ nghe, cũng không làm sao mỹ mãn, nhưng trên thực tế, A Hán chính là gặp gỡ ta, chính là lựa chọn ta, ngay từ đầu y lựa chọn là ta, mà không phải những người khác. Về phần vì sao y lựa chọn ta, vì sao y và ta bắt đầu có những việc tình ái đó, đương nhiên không phải không quan trọng gì, thế nhưng so với sau này y đối đãi ta như thế nào, vì ta như thế nào… So với chúng ta ngày ngày đêm đêm bên nhau, so với bất cứ một việc nào mà y đã làm vì ta, những nếu nhẹ không đó, có coi là gì?”
Trương Mẫn Hân dường như cảm thấy khó mà tin nổi, nghiêng đầu lấy ánh mắt không tín nhiệm đánh giá Địch Cửu: “A Hán có từng làm gì cho ngươi sao? Ta lại vẫn luôn cho rằng, ngươi coi như một người thông minh chứ. Hiện tại ngươi đã nhìn thấy tất cả, lại vẫn bị chuyện tên kia từng làm cảm động? Y là thần tiên mà. Bởi vì y là thân bất tử, cho nên y có thể tùy tiện thay ngươi chắn đao chắn kiếm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447142/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.