Trong ảo cảnh, Dạ Xoa đã chết, diện mạo thật của A Hán đã bại lộ.
Biểu hiện của Địch Tĩnh không hề bất ngờ, loại điên cuồng, kinh hoàng, dục vọng đó, biểu lộ rõ ràng minh bạch như vậy, mà A Hán thì chỉ lẳng lặng trầm mặc.
Vẫn là mỏi mệt và thê lương nhàn nhạt, sự lạnh lùng mặc kệ chuyện gì cũng lười hiểu, lười để ý.
Người từng được y coi là bằng hữu kia đã bị xóa đi khỏi lòng y. Cho nên tất cả những điên cuồng tàn nhẫn của Địch Tĩnh, đều đã không liên quan đến y.
Cũng như những quân vương nói si cuồng ái hận trong đời thứ ba đó vậy.
Không nói chuyện với y, không để ý tới y, thậm chí không có hưng trí nhìn y nữa.
Nhưng mà, Địch Tĩnh tổn thương y, lại có thể được bao nhiêu.
Có bằng được đêm đó, tỉnh lại trong lòng mình. Có bằng được dưới *** quang nguyệt hoa đó, dẫn y đi vào dưới phiến lưu ly lóng lánh kia.
Năm ấy y cho rằng lưu ly đẹp đẽ như vậy, đã là cực hạn thế gian, nhưng đâu biết so với bên trong Tiểu Lâu, loại tục vật thế gian thô kệch đó, căn bản chẳng đáng nhắc tới.
Song A Hán vì thứ ngói vụn đơn giản vô giá trị mà vui mừng như vậy, dưới pháo hoa rực rỡ kia, ánh mắt A Hán từng lóe ra quang hoa vui sướng như thế.
Địch Tĩnh đả thương y, có thể sâu bao nhiêu? Có bằng được thời điểm tín nhiệm nhất, đi đối mặt với phản bội tàn nhẫn, có bằng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447132/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.