Địch Cửu kiếm phong giương lên, đã bất ngờ tập kích!
Phương Khinh Trần lãnh nhãn nhìn, đột nhiên lướt lui lắc đầu, nhướng mày cao giọng nói: “Khoan!”
Cho dù trong lòng hận y tột cùng, Địch Cửu vẫn theo tiếng dừng lại, nhìn y căm hận: “Ngươi còn muốn nói gì nữa?”
“Ngươi cho là, ngươi hiện tại, có thể giết được ta?”
Địch Cửu mâu quang như điện, lạnh lùng nhìn vết thương trước ngực Phương Khinh Trần: “Ngươi đã bị thương tâm mạch, mà cựu tật còn phát tác, đối mặt với ta và Địch Nhất, ngươi thật sự cho là ngươi có thể dễ dàng toàn thân mà lui?”
Phương Khinh Trần hơi nhíu mày, âm thầm tức giận. Mắt người này rõ ràng đã không còn linh quang, sao vẫn có thể nhìn ra vấn đề nhỏ nhặt như vậy.
“Tiếng từ trung khí mà ra, nội phủ nếu bị thương, dù che giấu giỏi hơn, một số biến hóa cực nhỏ nhặt trong thanh âm vẫn không thể gạt được người.” Địch Cửu thản nhiên nói: “Ngươi định nói, thương của ngươi không nặng sao?”
Địch Nhất hít một hơi thật sâu, trở tay buộc Phó Hán Khanh lên lưng, hai tay để không càng thêm linh động, tầm mắt cố định nhìn Phương Khinh Trần: “Ta cũng không cần biết ngươi là ai, ngươi đã muốn giết A Hán thì chúng ta chỉ đành dốc hết toàn lực giết ngươi trước.”
Y giơ tay trái, đầu ngón tay kẹp pháo hoa: “Pháo hoa làm tin, chỉ cần phát ra, có nghĩa là chúng ta nơi này tình huống nguy cấp, Địch Tam sẽ lập tức giết những người đó, lại chạy đến tiếp viện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447101/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.