Phương Khinh Trần khe khẽ cười rộ, chậm rãi đưa mắt, ánh mắt trong suốt, lại chỉ có chế nhạo và lạnh lùng, thanh âm trầm tịch lạ thường: “Địch Cửu, trong tư tâm, có lẽ ta thật sự không hề hy vọng ngươi sẽ từ bỏ, nhưng ta nhất định phải ngăn ngươi. Cho dù ngươi đã là người chết chắc, cho dù hôm nay ta ngăn được ngươi, chỉ cần ngươi không còn yêu quý mình, ngươi cũng sẽ chết rất nhanh chóng, ta vẫn không thể cho ngươi xông vào Tiểu Lâu chịu chết. Ta không thể để ngươi vì chuyện đánh thức A Hán kỳ thật không hề có ý nghĩa này…”
Địch Cửu đôi mắt lạnh lùng, thanh âm lạnh lùng: “Không hề có ý nghĩa?”
Phương Khinh Trần hoàn toàn không để ý sự phẫn nộ ẩn ẩn trong ngữ khí của y, chỉ bình tĩnh nói tiếp: “Ta muốn cản ngươi, không phải vì ngươi, mà là vì A Hán. Cho nên…”
Y lạnh lùng nhìn Địch Cửu, khí cơ cường đại như sóng to gió lớn cuồn cuộn mà đi: “Ta dù sao cũng phải cản ngươi!”
Địch Cửu không chút hoang mang, ngừng xe ngựa, bế A Hán thả lại trong xe, lúc này mới nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn Phương Khinh Trần vẫn ngồi trên ngựa: “Ngươi không còn định tiếp tục dây dưa với ta, chậm rãi dùng công phu quấy rầy để đối phó?”
Phương Khinh Trần hờ hững: “Ta không còn sự nhẫn nại đó.”
“Ngươi nói ngươi không muốn hại tính mạng ta, nhưng hiện tại đã không cân nhắc hậu quả việc kích ta toàn lực chiến một trận?”
Phương Khinh Trần cười lạnh: “Ta há có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447098/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.