Ngữ khí lạnh tanh, trong lòng Phương Khinh Trần lại rất bực bội.
Y bình thường nói chuyện hành sự, tuy thoạt nhìn luôn cực kỳ tự tin tự mãn, kỳ thật trong lòng luôn cực có chừng mực, chưa bao giờ thật sự lỗ mãng làm bừa. Trương Mẫn Hân đã nhiều lần nhắc nhở Địch Cửu võ công tiến triển thần tốc, Phong Kính Tiết cũng từng mở miệng khuyên y cẩn thận, thì y tuyệt không đến mức cuồng vọng, cho dù phải ra tay cũng nhất định tính toán chu toàn, tận khả năng để mình chiếm thêm phần thắng.
Y cố ý chọn khi Địch Cửu ho kịch liệt nhất để ra tay đánh lén, còn cố ý chọn động thủ bên cạnh Phó Hán Khanh, cố ý dùng thủ pháp nặng, lấy lực mạnh mẽ bá đạo công kích, chính là muốn bức Địch Cửu lấy thân tàn bệnh ứng địch, còn phải phân tâm bảo hộ Phó Hán Khanh không bị thương tổn.
Với thân phận uy vọng của y giờ này ngày này, chẳng thèm nói một tiếng đã đánh lén một người đang phát bệnh như vậy, không thể nói là không đê tiện, bất quá, Phương Khinh Trần luôn không có yêu cầu đạo đức quá cao với bản thân. Làm sao có thể giải quyết vấn đề nhanh nhất bớt việc nhất không phí sức lực nhất, mới là trọng điểm.
Dù sao đánh ngất người, điểm huyệt chế mạch, cột thành đòn bánh, sau đó ném cho Phong Kính Tiết, nhiệm vụ của y cũng hoàn thành. Về phần những phiền toái tày trời sau đó có thể gặp, đều là Phong Kính Tiết nên nhọc lòng, y mặc kệ.
Nhưng y vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447087/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.