Quả nhiên, loại người như Địch Cửu, không sợ địch ý, không sợ hiểm ác, không sợ giết chóc, không sợ phiền toái, lại đối với thiện ý rất nhỏ, một chút quan tâm của người khác, đều sẽ cảm thấy không tự tại.
Mắt thấy mình thành công đập tan bộ mặt tảng băng của người này, Phương Khinh Trần thản nhiên cười nói: “Đúng rồi, ngươi nên căn bản chưa từng chú ý, trái lại là ta lắm chuyện.”
“Ngươi đến đây, không phải để thảo luận chuyện mắt ta chứ?” Địch Cửu kiềm chế sự không vui trong lòng, lạnh lùng hỏi.
Vẻ tươi cười vụt tắt, Phương Khinh Trần lẳng lặng nhìn y một hồi mới nói: “Ta đến đây là để ngăn cản ngươi tiếp tục tiến lên. Hoặc giả nói, ta đến đây, là để cứu mạng ngươi.”
Ngay cả lông mi cũng không rung rinh, Địch Cửu thản nhiên nói: “Đa tạ.”
Y đi lên, đưa tay kéo ngựa, từng bước đi về phía trước.
Bọn sơn tặc ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, nhất thời chẳng ai biết có phải nên đi theo vị chủ tử này, bức đến cao nhân không chừng thật là Sở quốc Phương Khinh Trần trong truyền thuyết kia?
Nơi này tâm tư chưa định, nơi đó Địch Cửu đã dẫn ngựa kéo xe mà đến, bước chân không hề lớn nhưng giữa bước đi tự có một loại khí thế cường đại không thể khống chế, khiến họ mặt như màu đất nhao nhao lui ra hai bên, kinh ngạc nhìn Địch Cửu từng bước áp sát đến trước mặt Phương Khinh Trần.
Khí thế cường đại đập vào mặt, bảo mã dưới chân Phương Khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447083/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.