Dung Khiêm ra khỏi phòng thì đã hơi không thể chèo chống. Thân thể mỏi mệt mà suy yếu, nhưng trong lòng bị một loại xúc động không nói nên lời thúc giục, lại như không cảm thấy sự suy yếu vô lực này nghiêm trọng cỡ nào.
Y đưa tay vịn tường, vẫn từng bước đi ra ngoài.
Đám cung nhân đến đỡ, bị y phất tay đuổi đi, cung nhân cẩn thận hỏi, có cần đẩy xe lăn qua đây, hoặc là phải lấy gậy giúp, y cũng chỉ thản nhiên lắc đầu.
Y chỉ còn một tay, tay cũng không có bao nhiêu khí lực, bất kể dùng xe lăn hay gậy, dựa vào sức lực của một người, cũng khó mà đi quá xa, luôn phải có người đỡ, có người đẩy mới được. Song lúc này, y lại không muốn bên cạnh có bất cứ người ngoài nhàn tạp nào, thậm chí cả Phương Khinh Trần và Phong Kính Tiết bầu bạn y cũng không cần.
Y chỉ muốn, cứ thế đi qua, xuyên qua huy hoàng như thế, hắc ám như thế, xuyên qua cung cấm mênh mông này, đi gặp người kia.
Đi qua từng cửa điện, cuối cùng ra khỏi điện các của Thanh Hoa cung, y rốt cuộc không cầm cự được, dựa lan can ngồi xuống.
Dung Khiêm phất tay bảo tất cả những cung nhân lo lắng, đi theo trông chừng không xa không gần lui ra thật xa: “Ta chỉ tùy tiện đi một chút, sẽ không việc gì, các ngươi khỏi cần đi theo. Trong cung nơi nơi đều có người, khi cần có người giúp, ta sẽ tự mình gọi.”
Đám cung nhân mặc dù lo lắng nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447062/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.