Trong phòng, ba người đồng thời trầm mặc lại.
Trường phong ba này, nói cho cùng chẳng qua là mấy người nào đó nhắc nhở Yên Lẫm thôi.
Họ có biện pháp độc chết Lạc Xương, nhưng họ chưa hề. Họ có biện pháp giở trò trong thuốc của Dung Khiêm, lại hãm hại Lạc Xương, nhưng họ cũng không hề mạo phạm Dung Khiêm.
Họ lựa chọn Phương Khinh Trần người ngoài này để hạ độc, lại kịp thời tự mình vạch trần mình.
Trong một kế này, để lại vô số chỗ dư. Kế này, đơn giản đến gần như vô sỉ.
Họ không trông chờ Yên Lẫm sẽ thật sự ngu ngốc đến mức tin Lạc Xương có tội, nhưng họ dành cho Yên Lẫm một cái cớ hoàn mỹ vô khuyết.
Chỉ cần Yên Lẫm chịu mượn lần hãm hại này, tương kế tựu kế, lạnh nhạt Lạc Xương, Lạc Xương hậu sản suy yếu, lại bị hoảng sợ, cho dù không chết, cũng phải ngã bệnh.
Người triền miên trên giường bệnh đương nhiên không thích hợp tự mình nuôi dạy con, dùng lý do quan tâm nàng mang hài tử đi, Lạc Xương chịu đả kích càng lớn hơn, vị tất có thể sống được mấy năm.
Cho dù nàng có thể sống tiếp, trong hậu cung cũng chẳng còn địa vị của nàng nữa, trưởng tử Yên quốc từ nhỏ đã xa cách, sẽ không bị người mẹ ruột này ảnh hưởng.
Không cần phế hậu, không cần thấy máu. Dao mềm giết người cũng thuận tiện như nhau.
Hoàng hậu mệnh bạc, thể nhược lắm bệnh, đế tuy trăm kế ngàn phương, cũng không thể vãn tính mạng, chỉ rưng rưng dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447053/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.