Dung Khiêm nhất phái trầm tĩnh. Cười nhạo của Phương Khinh Trần, bất đắc dĩ của Phong Kính Tiết, hết thảy đối thoại của hai người trước đó, kỳ thật y đều nghe rất rõ ràng, trong lòng cũng rất minh bạch, chỉ là tâm tình mênh mang, đột nhiên lười để ý, lười mở miệng.
Chung quy phải đi sao?
Trước là đại quân khải hoàn, sự vụ bận rộn, sau là hoàng hậu sinh, trong cung rối loạn, lễ đội mũ của Yên Lẫm vốn đã nói, liền một kéo hai kéo.
Là thật sự bận quá, hay Yên Lẫm kỳ thật đang không tự giác làm cho hết thảy có vẻ quá bận rộn.
Mà y, cũng góp vào, cùng nhau cao hứng vì đại thắng, cùng nhau khẩn trương vì Lạc Xương, cùng nhau vui mừng vì hài tử, lại chưa từng hỏi một câu, lễ đội mũ của ngươi, chuẩn bị an bài lúc nào?
Người không nỡ là ai, người không bỏ xuống được là ai?
Kỳ thật, y thật sự không quá để bụng chuyện đau thương trên người, trước kia không phải chưa từng trải qua, khổ nạn nếm nhiều, mất cảm giác, rồi cũng thôi.
Dù sao xe lăn này rất tiện, không mất sức đã có thể điều khiển, dù sao hiện tại cố gắng một chút, đứng lên, còn có thể đi mười mấy hai mươi bước kia, theo Kính Tiết nói, tĩnh dưỡng tốt hơn, tình trạng thân thể còn có thể tốt hơn một chút.
Kỳ thật, thế này… đối với y, cũng là đủ rồi.
Y lại không cần đi đấu võ so kỹ với người khác, y cũng chẳng cần tranh thủ thời gian, dốc sức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447035/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.