Phương Khinh Trần ra khỏi thành không lâu, liền chậm lại tốc độ, tùy ý cho ngựa từ từ tiến bước, cả dây cương cũng lười kéo.
“Khinh Trần, cậu rốt cuộc muốn làm gì.” Một tiếng thở dài, bằng không vang lên trong đầu.
Phương Khinh Trần đối với Trương Mẫn Hân nhàm chán cuồng rình coi này, xưa nay tính khí không tốt lành gì: “Ta phải rời khỏi. Nếu chuyện đơn giản như vậy cô cũng không nhìn ra, chỉ có thể chứng minh chỉ số thông minh của cô có vấn đề.”
“Chỉ số thông minh của cậu mới có vấn đề ấy! Đừng có giả ngu với tôi, ý tôi là, tại sao cậu phải đi?”
“Tại sao không đi? Y đã biết chân tướng, ta nên chờ y tới giết ta, hay là chờ y sau khi khốn khổ đấu tranh quyết định không đến giết ta, sau đó lại đối với ta, ngày ngày áy náy thống khổ, cảm thấy mình có lỗi với này, có lỗi với kia?”
“Nhưng mà, y coi trọng cậu, y quan tâm cậu, y coi cậu là người quan trọng nhất của y! Khinh Trần, y không nhất định sẽ hy sinh cậu!”
“Coi ta là người quan trọng nhất của y, vậy thì thế nào?”
Một trời đầy sao, lấp lấp lánh lánh. Hằng hà sa số tia sáng, nhưng cuối cùng không thể chiếu sáng bóng tối trầm trầm này.
Trong bóng tối, vẻ mặt Phương Khinh Trần, không người có thể thấy rõ.
“Trương Mẫn Hân, đây là hiện thực, không phải mớ tiểu thuyết nhàm chán cô từng đọc. Mỗi người đều có nguyên tắc, trách nhiệm của mình, vì những thứ này, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447018/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.