Hắc y nhân một chân quỳ trước mặt, Phương Khinh Trần lại chỉ thờ ơ rót rượu cho mình, mí mắt cũng không nhướng một thoáng: “Ngươi là người cuối cùng rút khỏi?”
“Phải, thuộc hạ đi rồi, trong kinh tạm thời sẽ không còn người của chúng ta nữa, cho nên thuộc hạ vô luận thế nào cũng phải đến chào từ biệt. Nếu Phương hầu còn điều gì khác phân phó, cũng xin cho thuộc hạ biết, thuộc hạ tất tận lực làm việc.”
“Chuyện lần này các ngươi có thể làm tốt, vô luận là với ta hay với Sở quốc, đều đã đủ rồi. Ta không có chuyện gì an bài các ngươi làm, cũng không muốn xen vào chuyện của các ngươi nữa. Các ngươi đã không còn nợ ta, cũng đã lập công lớn cho quốc gia. Muốn tiêu dao tự tại, đi nơi nào đều không cần nói cho ta biết, muốn về nước, cầm tín vật của ta đi tìm Tiêu Viễn Phong, Trác Lăng Vân. Chuyện của các ngươi, họ đều hiểu rõ, lập công lao lớn như vậy, phong thưởng nên có luôn không thiếu được. Về sau, tất cả hành tung của các ngươi, đều không cần thông báo ta nữa. Nếu không có gì bất ngờ phát sinh, về sau ta cũng nên không về Sở quốc, không tham gia chính cục, không ra lệnh cho bất cứ ai trong các ngươi nữa.”
“Phương hầu, việc này…”
“Chuyện của ta, các ngươi đừng xen vào.” Phương Khinh Trần đưa tay chống trán, day day cái trán có lẽ bởi vì uống nhiều quá nên hơi đau, phất tay: “Đi đi!”
Người tới buồn bã đứng dậy, thấp giọng nói: “Phương hầu, Liễu Hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447006/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.