“Điện hạ, có người… truyền chỉ đến đây.”
Ngữ khí của Kỳ Sĩ Kiệt cực quỷ dị.
“Cái gì?” Tần Húc Phi ngạc nhiên.
Phương Khinh Trần cũng chấn tác *** thần một chút: “Truyền chỉ?”
“Là kinh thành tới, người kia, ý chỉ của người kia…”
Tần Húc Phi quả thực ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời. Người kia lại sẽ hạ chỉ với y? Cũng đến tình trạng này rồi, người kia lại còn không biết xấu hổ hạ chỉ cho y? Da mặt người này rốt cuộc là sinh thế nào đây?
Phương Khinh Trần cười nhẹ: “Đi thôi đi thôi, đi xem trong thánh chỉ nói gì?”
Tần Húc Phi chú mục nhìn y: “Ngươi…”
“Huynh đệ các ngươi đánh nhau, chẳng liên quan đến ta, Tần quốc tranh chiến, càng chẳng liên quan đến ta. Ta chỉ muốn ngủ an an tĩnh tĩnh. Tần Húc Phi, nếu ngươi còn dám xông vào quấy rầy, ta khó cam đoan Liễu Hằng có mạng có thể an an toàn toàn sống đến già.”
Phương Khinh Trần một tay chống bàn, hơi xiêu vẹo đứng dậy, phất tay với Tần Húc Phi, tự đi đến giường của y.
Tâm tình thật là tốt, khó được Liễu Hằng có thóp đưa lên tay, khó được y rốt cuộc đã tìm ra một chuyện có thể uy hiếp Tần Húc Phi. Về sau, hẳn sẽ không bao giờ cần lo lắng cái tên nhàm chán lại bá đạo này hở ra là cậy thế ép người nữa.
Tần Húc Phi nhìn y không coi ai ra gì mà tự lên giường ngủ, nhất thời thật là dở khóc dở cười.
Phương Khinh Trần từ khi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446964/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.