Kỳ Sĩ Kiệt ở bên kinh ngạc nói: “Ngực có kiếm thương nghiêm trọng? Võ công của ai có thể trọng thương Phương hầu, y còn trúng độc đã hơn một năm? Thế chẳng phải là, khi chúng ta còn ở Sở quốc, thì đã có người hạ độc cho y?”
Tần Húc Phi lắc đầu, thấp giọng nói: “Đây là việc riêng của bản thân y, ngươi không cần nói nhiều hỏi nhiều, cũng đừng lắm miệng trước mặt y, cẩn thận y trở mặt vô tình.”
Kỳ Sĩ Kiệt rùng mình, vô cùng cảm tạ Tần Húc Phi đã nhắc nhở.
Bản thân Tần Húc Phi lại chỉ trầm mặc xuất thần.
Võ công của ai có thể trọng thương Phương Khinh Trần?
Có lẽ, muốn đả thương y, căn bản chẳng cần võ công.
Ai có thể hạ độc y suốt một năm, y lại không biết?
Hay là, y chỉ một mực giả vờ không biết thôi.
Độc kia… sẽ là hạ ở đâu… sẽ là hạ ở đâu, thuận tiện nhất?
Là rượu một vò lại một vò kia nhỉ.
Từng chén uống xuống mỹ tửu kịch độc kia, tiếp tục bình tĩnh mà nghiêm khắc dạy dỗ đệ tử của y, cự người ngoài ngàn dặm mà kháng cự sự nhắc nhở và quan tâm của bất cứ ai.
Đối với chuyện của Phương Khinh Trần, y biết nhiều hơn xa người khác tưởng tượng, cho nên từ lúc trước nghe nói Phương Khinh Trần mất tích, đã ẩn ẩn hơi đoán được chân tình, lúc này tự nhiên không giật mình khó hiểu như Kỳ Sĩ Kiệt.
Nhớ tới mình lúc trước mạo hiểm chọc giận Phương Khinh Trần mà nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446957/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.