Gian phòng không hề lớn, bên trong bàn ghế lật tung, cũng chẳng có ai sắp xếp.
Những thứ thoáng đáng giá đều sớm bị cướp đi, sát tường chỉ có một cái giường con, trên giường ngay cả đệm chăn cũng không có.
Người nọ khép áo nằm nghiêng trên giường, không biết vì sao mà thân ảnh phảng phất có chút linh đinh.
Y đưa lưng ra bên ngoài, mặt hướng về vách tường. Nhưng căn bản không cần nhìn mặt y, Kỳ Sĩ Kiệt đã thất thanh kinh hô: “Phương Khinh Trần!”
Người nọ nhíu mày, đứng dậy quay đầu, nhìn thấy Kỳ Sĩ Kiệt đang trợn mắt há mồm, cuối cùng thở dài: “Rốt cuộc vẫn bị các ngươi đụng phải.”
Đối với việc mình ù ù cạc cạc chạy đến Tần quốc này, Phương Khinh Trần trừ buồn bực cũng vẫn là buồn bực y nguyên.
Thật là cực nhàm chán cũng cực buồn cười. Vốn y thuê một con thuyền, mặc y ngủ đến trời đất tối tăm, để thuyền phu cứ đi về trước là được. Dọc đường, y chỉ ngày ngày rúc trong khoang thuyền, đói cực mới tùy tiện ăn chút gì đó.
Do kiếm thương trước ngực nghiêm trọng, kịch độc mạn tính trên người lại thường phát tác, y thường hơi mê man thiêm thiếp, không hề cảm thấy thời gian trôi qua như thế nào, cũng chẳng rõ mình đã đến đâu. Vạn dặm non sông, ngàn dặm sóng nước, tùy tiện hồ đồ, sóng nước trôi qua trước mắt. Sau đó bất tri bất giác, thuyền đã chạy đến gần biên cảnh.
Không có văn điệp thông quan, thuyền phu tuyệt đối chẳng dám tiếp tục xuôi thuyền đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446932/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.