Chương trước
Chương sau
Khi Liễu Hằng dẫn quân đội bản bộ hành quân cấp tốc đuổi đến Dĩnh Thành chi viện, Tần Húc Phi không hề ra khỏi thành nghênh đón.

Lúc này, y còn đang ngủ.

Sau một cuộc đại chiến, hành quân gấp bốn ngày bốn đêm, tiếp theo lại là một cuộc đại chiến, cho dù cơ thể bằng sắt đá, cuối cùng cũng không cầm cự nổi.

Tần quân sống sót, bản thân sau đó hồi tưởng cũng cảm thấy không thể tin tưởng họ sau bốn ngày hành quân gấp còn có thể khắc địch một trận.

Kỳ thật Tần Húc Phi chẳng qua là có nỗi khổ tự mình biết. Lúc ấy bốn ngày phi gấp không ngừng, người người mỏi mệt kinh khủng, nếu như thời điểm đó để mọi người nghỉ ngơi, mọi người đều sẽ hoàn toàn nằm luôn, chí ít phải một hai ngày mới có thể khôi phục.

Thời điểm đó, một khi mặc cho mệt nhọc bộc phát ra, thì chỉ có thể mặc địch nhân xẻ thịt. Bởi vậy y đành mạnh mẽ kích khởi nhiệt huyết dũng khí của các quân sĩ, dùng bản thân làm gương cho binh sĩ, khổ chiến sát phạt, để dẫn dắt mọi người một tiếng trống *** thần hăng hái, đánh hạ Dĩnh Thành.

Họ thắng rất hiểm. Vệ quân nếu ý chí đủ kiên cường, cho dù đánh không lại, nhưng nhiều người, chỉ cần chậm rãi kéo dài, kiên trì không lùi, cũng có thể kéo chết nhánh quân đội họ.

Biết rõ là mạo hiểm, nhưng Tần Húc Phi không có lựa chọn nào khác. Y chỉ có mạnh tay đánh cuộc, chỉ có đem toàn bộ tiền cược đặt trên nhánh Vệ quân tranh quyền đoạt lợi không ngừng, cướp đoạt vơ vét vô độ, không có thiết huyết chí phách ngoan cường đối địch với họ kia.

Lần này, y lại thắng cuộc.

Sau khi liên tục bị áp chế, tử thương vô số, cộng thêm chủ tướng bị giết, nhánh Vệ quân nhân số gấp chục lần họ này, bị sát khí hung hãn của họ chấn nhiếp phải bỏ chạy tứ tán.

Tần Húc Phi toàn thân buông lỏng, đâu còn khí lực truy kích quân bỏ chạy, vây quét tứ phía. Y cơ hồ ngay cả sức lực hạ lệnh tổ chức dân phu trong thành đến dọn dẹp chiến trường cũng chẳng còn, chỉ lập tức hạ lệnh vào thành.

Khi đánh giặc, Tần quân dũng hãn vô song, không sợ mệt mỏi, không sợ tử vong. Nhưng trận này vừa đánh xong, tất cả mỏi mệt thương đau đều kích phát ra, có người trực tiếp từ trên ngựa ngất xỉu ngã nhào xuống dưới, có người vẫn còn có thể bảo trì thanh tỉnh, nhưng hai chân lại cứng đờ, chẳng thể xuống ngựa.

Dù là người miễn cưỡng xuống ngựa rồi, đứng cũng không vững.

Sau khi vào thành, y điều một trăm người phụ trách phòng thành. Ngay một trăm người này, cũng là khó lòng miễn cưỡng đứng thẳng, vẫn phải luân ban ngủ mới có thể cầm cự.

Mà những người khác, đều chẳng thèm quản gì đi nghỉ ngơi luôn.

Lúc này, nếu lại có quân đội đến công, chắc có thể chẳng tốn hơi sức đã đoạt được Dĩnh Thành. May mắn là, lúc này Vệ quân mất sạch dũng khí, chỉ biết bỏ chạy, lại không một ai có gan quay đầu.

Liễu Hằng dẫn theo kỵ binh bản bộ, vội vàng chạy đến, cũng vẫn muộn mất hai ngày mới tới nơi. Mà y nhìn thấy, vẫn là một cảnh tượng thê lương.

Một tòa thành thị phồn vinh tốt lành, nơi nơi đều là phòng ốc đổ nát. Cảnh tượng thê thảm sau hỏa, nhà nhà hộ hộ đều có tiếng khóc. Mỗi con đường, đều có bách tính chết lặng ngỡ ngàng, hai mắt đờ đẫn.

Ngay thảm cảnh thế này, vẫn là công lao quân đội họ kịp thời chạy đến đuổi người Vệ. Bằng không thì cả tòa Dĩnh Thành này, cuối cùng chỉ sợ sẽ như mấy thành trì khác Vệ quân đi qua, biến thành một tòa thành chết.

Các binh sĩ đi theo Tần Húc Phi còn chưa khôi phục lại, rất nhiều người đến nay vẫn đang nắm chặt mỗi một phân thời gian nhàn rỗi để ngủ, mà hoàn toàn lơ là việc trị thương cho mình.

Các sĩ binh thưa thớt canh giữ các nơi, miễn cưỡng đứng thẳng, hành lễ với y. Mỗi người thần sắc tiều tụy, mỗi người gầy rạc đi, rất nhiều người thương trên mình vẫn chưa được xử lý tốt.

Liễu Hằng nhìn mà xót xa: “Người ta dẫn đến sẽ lập tức đổi phòng với các ngươi, mọi người toàn bộ đi nghỉ ngơi…”

Mọi người mặt lộ vẻ vui mừng, thi lễ bái tạ.

“Điện hạ đang ở đâu?”

“Điện hạ còn đang ngủ, ta dẫn tướng quân đi…”

“Còn đang ngủ?” Liễu Hằng khẽ nhíu mày.

“Từ lúc vào thành, đám làm binh chúng ta đây còn có thể luân phiên nghỉ một chút, điện hạ thì cả thở cũng chưa được, đã phải an bài phòng vệ trống rỗng trong thành, trấn an bách tính trong thành, ở trong thành triệu tập tìm kiếm đại phu, lại phải thử kiếm lương thảo trong thành, bận bịu rất lâu, mới có thời gian nghỉ ngơi một chút, cho nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại…”

Liễu Hằng yên lặng gật đầu, cũng không nói gì, theo sĩ binh đi thẳng đến phủ Thái thú bị đánh cướp rỗng tuếch, ngoài phòng ngủ phía sau, trông thấy hai sĩ binh vẫn cố xốc *** thần trông trước cửa, nhẹ nhàng phất tay, để người mình mang đến đổi phòng với họ, bản thân mới cẩn thận đẩy cửa đi vào.

Trong phòng Tần Húc Phi vẫn đang ngủ yên, dường như hoàn toàn không biết hảo hữu đã đến.

Liễu Hằng chậm rãi đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt Tần Húc Phi gầy rộc thấy rõ.

Mấy ngày nay, quá bận quá mệt, y đã gầy đến đặc biệt lợi hại, cả khuôn mặt đường nét sâu hơn rất nhiều, ngũ quan sâu như đao gọt búa vót.

Liễu Hằng chậm rãi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt Tần Húc Phi đầy những râu ria không có thời gian xử lý kia, nhìn bốn năm vết thương tùy tiện băng bó trên người Tần Húc Phi, trong lòng khó chịu.

Khoảng thời gian này, họ thật là quá khó khăn.

Thoạt nhìn là thắng trận liên trường, luôn là cái danh lấy ít thắng nhiều, vũ dũng thiện chiến, đủ để thiên hạ ca ngợi, song Liễu Hằng biết rất rõ, đây không phải hiện tượng gì tốt.

Từng trận lấy ít đánh đông, chỉ có thể chứng minh, tại cấp độ chiến lược đại địa, họ vẫn bị vây hạ phong. Từng lần lấy ít thắng nhiều, nói trắng ra, toàn là cậy kỵ binh mau lẹ, cậy võ công của Tần Húc Phi, cùng chí phách nhánh quân đội thân bách chiến này mài ra.

Song trước nay kỳ không thắng chính, kỳ kế ngẫu nhiên làm một lần, hoặc có thể xưng thiện, nhưng làm sao có thể luôn là loại đấu pháp này?

Vận khí tốt hơn, trên chiếu bạc, cũng luôn có ngày thất thủ. Mà cách đánh cuộc của họ hiện tại, là chỉ cần thua một lần, sẽ vạn kiếp bất phục.

Một nhánh quân đội đàng hoàng, sao có thể luôn để chủ soái đi xông pha chiến đấu? Nhưng mà, đây không phải bởi vì tham công, không phải bởi vì muốn khoe khoang vũ dũng, mà chỉ bởi vì bất đắc dĩ.

Bốn quốc ồ ạt tiến công Tần quốc, tổng cộng hơn tám mươi vạn binh mã, mà trong tay họ, tính toán hết cũng mới hơn mười vạn người.

Trừ Yên quốc, các quốc đều chia binh tiến công, mỗi khi qua một chỗ, thường đốt giết cướp bóc, họ tuy rằng muốn đóng vững đánh chắc, chậm rãi tiến lên, từng bước đuổi đi những quân đội dị quốc này, nhưng biết rõ bách tính khổ không chịu nổi, lại thật sự không thể an tâm chậm rãi toan tính.

Đành phải đem *** nhuệ phân binh đột kích, đành phải không ngừng lấy ít đánh nhiều, đi cản trở quân đội các phương. Nếu không phải nhánh quân đội họ đây quả thật đủ cường hãn, các tướng lĩnh mỗi người xuất sắc, với chiến pháp được ăn cả ngã về không này, họ đã sớm bị quân địch vây diệt truy đánh, mỗi người đập tan.

Nhân thủ của họ quá ít, mà còn rất khó được bổ sung. Thanh tráng Tần quốc bản địa cơ hồ đều bị Tần vương trưng vào quân đội cả. Tần vương trái lại rất chịu để quân đội hiệp thủ hợp tác với Tần Húc Phi, thậm chí sát nhập. Chẳng qua, lúc này…

Bản thân Tần Húc Phi nào dám để tướng lĩnh tâm phúc của Tần vương mang binh tiến vào trong quân của mình.

Không dám trông mong họ hỗ trợ, chỉ cần không bị họ kéo chân, chỉ cần họ có thể cung cấp đủ lương thảo quân nhu, Tần Húc Phi đã rất thỏa mãn.

Song ngay cả việc này Tần Húc Phi cũng không thể được. Quân nhu lương thảo các nơi vẫn không theo kịp, rất nhiều thời điểm bởi vì vấn đề lương thảo, Tần Húc Phi không thể không từ bỏ chiến lược toàn quân tập tiến, mà chỉ có thể lựa chọn số ít *** binh khoái mã đánh úp.

Dù sao từ sau khi Tần Húc Phi thắng trận liên tục, tác phong của quân đội các quốc càng thêm tàn bạo điên cuồng. Trước kia họ chiếm lĩnh một vùng, chỉ cướp bóc, mà hiện tại cơ hồ chính là đồ thành. Lấy đi hết thảy có thể lấy, không lấy được thì thiêu hủy toàn bộ. Trên mảnh đất Tần quốc, thực hành vườn không nhà trống với quân đội Tần quốc. Tần Húc Phi một đường công tới, không ngừng đoạt lại thành trì bị các quốc chiếm, nhưng chẳng thể gom đủ lương thảo. Không phải bách tính sống sót không muốn cho, mà là họ đã một nghèo hai trắng, để có thể cho những thương binh chiến đến trọng thương hôn mê, khó mà đưa nước cơm vào miệng, có thêm một phân cơ hội sống sót, những nữ nhân trẻ tuổi thậm chí nén nhục nhã, nhẫn tâm bỏ xuống con ruột còn đang bú mẹ, vắt sữa của mình cho họ uống, nhưng chẳng cách nào từ trong lu gạo thấy đáy của nhà mình, tìm thêm được một muôi gạo trắng cho nhánh quân đội này.

Những thành trì chưa bị chiếm lĩnh, những khu vực còn ở dưới sự khống chế của Tần vương, lương thực cố nhiên là có, nhưng muốn thông qua phong tỏa của các quốc, đưa đến cho Tần Húc Phi bên này, tự nhiên là khó càng thêm khó, huống chi cho dù có cơ hội làm được, Tần vương liệu có nguyện ý bỏ ra hàng loạt quân lực, hy sinh lớn đến thế, để đưa lương thực cho tam đệ mình sợ nhất?

Vô luận thế nào, Tần Húc Phi không dám trông mong vào đây. May mà hiện tại tiền tuyến căng thẳng, cho dù Tần vương muốn kéo chân, khiến họ tiêu hao càng nhiều thực lực, cũng không dám công khai. Lương thảo không tốt, Tần Húc Phi liền dám rút kiếm giết người, y giết người, Tần vương cũng sẽ không ra mặt đòi công đạo gì cho quan viên bị giết.

Sau khi giận chém vài quan viên địa phương, họ cuối cùng đã có hậu cần đứt quãng bảo đảm, nhưng vẫn là giật gấu vá vai, các loại không đủ.

Cho nên, một lần lại một lần, họ bị bức không thể không lấy chút ít quân lực đi đánh cuộc chiến tranh gian khổ nhất. Các quân sĩ có thể gượng đến tình trạng này, không chỉ bởi vì họ là *** binh bách chiến vô số lần trên chiến trường lịch luyện ra, cũng bởi vì chủ soái của họ, tướng quân của họ, làm đến mức khiến họ không có gì để có thể oán giận.

Mỗi một chiến dịch, chủ soái luôn xông lên trước nhất, nguy hiểm lớn nhất, chủ soái luôn đảm đương nhiều nhất. Thế cục bức Tần Húc Phi không thể không lần lượt tự mình lên chiến trường, từ đầu đến cuối, gánh vác toàn bộ áp lực của việc công kích chính diện.

Trong từng lần thắng lợi khó tin, trong từng hồi chinh chiến quá nặng, y hoàn toàn là lấy vũ dũng và uy tín cá nhân, bảo trì sức ngưng tụ và sức chiến đấu của quân đội.

Tiểu binh không hiểu đạo lý chủ soái không nên xông pha chiến đấu gì đó, họ càng nhiều hơn chỉ là lấy hành vi của chủ soái để phán đoán mình bán mạng có đáng hay không, có nên hay không mà thôi…

Chỉ là, người mạnh hơn cũng chỉ là người, mà không phải thần. Lực chung quy có lúc kiệt, liên tục kéo căng mà duy trì như vậy…

Liễu Hằng thở dài thườn thượt, lại chỉ cảm thấy bất lực.

Chinh chiến một khắc không ngừng, bôn ba một khắc không ngừng như vậy, gánh nặng với cá nhân và với cả quân đội đều quá lớn, nhưng họ lại không thể không làm.

Quân đội Tần quốc hiện tại, sao lại vô năng như thế, vô dụng như thế? Cho dù năm đó *** nhuệ cả quốc đều bị ngăn ngoài biên giới, trong Sở quốc, nhưng vài năm qua Tần vương vẫn chiêu mộ tráng đinh, tại sao không thể luyện được một chút binh ra dáng?

Vì sao chỉ cần quân đội dị quốc vừa đánh, không phải bỏ thành mà đi thì là chạy trốn tán loạn, sao cả cầm cự thêm vài ngày, chia sẻ chút áp lực cho họ cũng không làm được!

Nhánh quân đội họ, chạy khắp tứ phương, cứu vong nơi nơi, đúng là một khắc nghỉ ngơi cũng không thể được.

Lúc này Tần Húc Phi vì sao chỉ lấy tám trăm kỵ bôn tập bốn ngày đến công Dĩnh Thành, còn không phải lúc trước khi đang tác chiến với đại quân Ngô quốc *** nhuệ thiện chiến nhất, lại thu được công văn báo nguy của Dĩnh Thành, rằng nếu không có quân đến viện, chỉ mấy ngày Dĩnh Thành tất phá, mà theo nguyên tắc hành sự của Vệ quân hiện giờ, nếu như phá thành, tất nhiên trong năm ba hôm, cướp bóc sạch cả thành, lại tàn sát thiêu hủy. Đây chính là gần mười vạn bách tính gặp tai ương.

Cho nên Tần Húc Phi vừa mới đánh bại Ngô quân, ngay trên chiến trường quát to: “Có còn chiến sĩ có thể chiến đấu, có còn người dám chết?”

Những quân sĩ dũng hãn đó, giãy giụa đứng dậy giữa vũng máu, đứng thẳng tắp trước mặt y.

Tần Húc Phi cắn răng, đỏ mắt, chọn tới chọn lui, mới chỉ có thể chọn chưa đầy chín trăm sĩ tốt miễn cưỡng không trọng thương, mà đủ cường hãn kiên định, do y đích thân dẫn dắt đi vội bốn ngày, phá thẳng một thành.

Thoạt nhìn, y đã tính chuẩn hết thảy, tính chuẩn Vệ quân sau khi phá thành, tất sẽ phân ra quân đội chủ lực lớn nhất đi tới kinh thành, tính chuẩn Vệ quân biết họ chỉ có tám trăm người, mà còn thập phần mỏi mệt, tất sẽ toàn quân xuất thành ứng chiến, tính chuẩn dùng bản thân y làm mồi, không ai kháng cự được sự hấp dẫn này.

Đúng vậy, lại là một thắng lợi như kỳ tích, lại là một giai thoại đủ để lưu truyền hậu thế, nhưng vậy thì thế nào? Chẳng lẽ cứ mạo hiểm hết lần này đến lần khác như vậy?

Cứ thế, một lần lại một lần, dẫn những dũng sĩ vì quốc gia chảy hết mồ hôi xương máu đó, đến khổ chiến, đến chịu chết, nhìn họ bị núi đao rừng kiếm của địch nhân chém đến máu thịt mơ hồ, nhìn họ bị đá bị cây của địch nhân lăn đánh đến tứ chi không trọn vẹn.

Ngày đó lấy thuật tử sĩ tuyệt sát, bức Trần quân bỏ việc công Tần, toàn quân lui về nước, nhưng năm trăm dũng sĩ kia, sống sót bất quá hai ba mươi người.

Hôm nay lấy chín trăm kỵ kiến công kinh thế, nhưng cuối cùng còn sót cũng chỉ được hai trăm hai mươi bảy người mà thôi!

Một lần lại một lần, Tần Húc Phi tự tay đưa họ đi chết, trong lòng suy nghĩ lại là gì đây?

Gánh nặng đè trĩu như vậy, y còn có thể cầm cự được bao lâu?

Liễu Hằng chỉ cảm thấy lòng bi thống, ngồi bên giường Tần Húc Phi mà ngẩn người, ngoài cửa lại vang lên tiếng truyền báo thấp giọng: “Liễu tướng quân, có quân báo…”

Liễu Hằng đứng dậy, mở cửa nhận quân báo, mở ra thoáng nhìn, thoạt đầu sửng sốt, sau là giận dữ hừ khẽ một tiếng.

Phía sau truyền đến một tiếng gọi suy yếu nhưng rõ ràng: “A Hằng, chuyện gì thế?”

Liễu Hằng quay người: “Ngài sớm tỉnh rồi?”

Tần Húc Phi nở một nụ cười, không nói gì. Y trải sa trường lâu năm, tự có một năng lực cảm giác kỳ dị, ngay cả trong mơ, y cũng đang theo bản năng cảm nhận bên ngoài. Biết có bằng hữu hơi thở quen thuộc đến bên cạnh, y có thể tiếp tục ngủ say như thường, nhưng chỉ cần bên ngoài phát sinh bất cứ một chút biến cố nhỏ nhặt nào, y sẽ có thể lập tức cảm ứng, tức thời tỉnh lại.

Đối với một vị tướng lĩnh mà nói, đây chắc cũng coi như một thói quen tốt, chí ít không sợ bị đánh úp cướp trại, không sợ bị ám sát.

Liễu Hằng bước đến gần, đưa quân báo qua: “Thật không hiểu, chúng ta mới bị nhốt ngoài biên giới vài năm, quân đội trong nước sao lại vô năng đến mức này, việc này ngài không thể quản nữa. Bằng không ngài không bị địch nhân giết chết, cũng phải bị người nhà mệt chết tươi.”

Tần Húc Phi yên lặng tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng, cười khổ một tiếng, đang định nói gì đó, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân cấp bách.

“Chuyện gì?” Tần Húc Phi cao giọng hỏi.

“Báo, Giang Ninh đạo tổng quản cấp tín cầu viện.”

“Báo, thành Vĩnh Định phi thư cấp báo…”

“Báo, Tĩnh Thủy quan đã bị Yên quân vây khốn, chủ tướng phái tâm phúc phá vây mà ra, đến quân ta cầu viện, lúc này đã chờ ở ngoài thành…”

“Báo…”

Liễu Hằng dần dần xanh xám mặt, nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói: “Đám bất lực này.”

Tần Húc Phi nhắm mắt, một lát sau mới thở dài một tiếng.

“Tĩnh Thủy quan, Vĩnh Định thành, một tây một bắc, nhưng đều là lá chắn của kinh thành. Giang Ninh đạo nối thẳng thủy vận trong kinh… Nếu như phá hết, họ sẽ có thể huy quân bức thẳng kinh sư. A Hằng, đó là nơi gốc rễ của quốc gia, tông miếu tổ tông ở đó, ta làm sao có thể không quản.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.