Dung Khiêm ngưng mắt nhìn thiếu niên yên lặng run rẩy kia, chờ đợi y chậm rãi trấn định lại, chờ y cố lấy đủ dũng khí để đối mặt với mình, chờ y biểu hiện ra đủ đảm đương, đối mặt với tất cả sai lầm đã qua.
Yên Lẫm, ta đang nỗ lực học tập tin tưởng ngươi, cho nên, ngươi cũng phải học tin tưởng ta.
Nói cho ta biết, để chúng ta đều không trốn tránh nữa, để chúng ta có thể cùng nhau đối mặt.
Trong nội điện tĩnh lặng thần kỳ.
Chỉ có Yên Lẫm vẫn đang nói.
Trong điện vũ trống trải, thanh âm của một mình y, cô quạnh, trầm thấp, chậm chạp, ngược lại khiến cả thế giới, cũng thêm phần vắng lặng.
Mà Dung Khiêm vẫn chỉ im lặng nghe.
Cả thế giới như đều yên tĩnh, gió ngoài cửa sổ ngưng trệ, chim chóc trên ngọn cây phảng phất cũng biết điều mà ngừng hót. Giữa đất trời chỉ còn lại tiếng một mình Yên Lẫm.
Y chậm rãi tự thuật rất lâu, khô khan, cơ hồ hơi máy móc, tự thuật chân tướng lúc ấy.
Y nói rất lộn xộn, hỗn loạn cực kỳ, rõ ràng không hề dài, cũng chẳng phải chuyện quá phức tạp, trải qua thời gian dài như vậy, y vẫn không thể tự thuật bình thường có trật tự.
Không có trắc trở mạo hiểm gì, cũng không có quá nhiều cảm xúc gì phập phồng. Y thậm chí không biết giúp mình biện bạch giải thích một chút trong quá trình kể lại, cũng chẳng biết phải biểu đạt sự hối hận càng sâu sắc hơn. Y chỉ đờ đẫn tự thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446911/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.