Dung Khiêm dù sao cũng là người *** thân trải mấy đời, sau sự thất thố vạn năm khó được một lần, lại vẫn có thể rất nhanh chóng khôi phục trấn định, thong dong đứng lên.
Tuy nói y đầu mướt mồ hôi, đầu tóc tản ra quần áo lỏng lẻo, còn đè trên mình người ta, tay chân cùng dùng mà đứng lên như vậy, tư thế vô luận ra sao cũng không ưu nhã nổi, nhưng tâm thái điều chỉnh cực tốt, dù chật vật thế nào vẻ mặt đều thập phần trấn định.
Y chậm chạp đứng dậy, vội vàng ngồi xuống cái ghế gần nhất, thuận tay lau mồ hôi, cười nói: “Ngươi đã tỉnh, còn không mau đứng dậy.”
Yên Lẫm thấy y nháy mắt đã biến về nguyên dạng, trong lòng thấp thoáng thất vọng, chỉ là không dám lộ mảy may trên mặt mà thôi. Y cựa mình đứng lên, chỉ cảm thấy ngực bụng rất đau đớn, bất giác hơi chau mày.
Dung Khiêm nhìn như thập phần ân cần hỏi: “Người nọ sau khi làm ngươi hôn mê đã ném xuống đất, khí lực quá lớn, có từng đụng đá bị thương?”
Trên người Yên Lẫm tuy đau, lại sợ y lo lắng cho mình, lắc đầu nói: “Ta không bị thương.”
Dung Khiêm cười thầm trong lòng, trên mặt lại vẫn là nhất phái thong dong ôn hòa, thoải mái nói: “Thế thì ta an tâm rồi.”
Vừa nói vừa thở dốc nặng nề, ôi, hiện tại loại việc thể lực đánh người này, đã không thích hợp cho mình làm.
Yên Lẫm chưa từng thấy y lộ ra vẻ mỏi mệt như vậy, trong lòng hơi lo, tiến đến, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446851/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.