Yên kinh ban đêm, ánh sao ánh đèn, tôn nhau huy hoàng.
Đầu đường chợ đêm nhộn nhịp, mười mấy năm phồn vinh hưng thịnh, ở chỗ này, rốt cuộc không nhìn thấy vẻ đổ nát hoang lương giữa loạn thế.
Trên chợ đêm đèn hoa khắp chốn, lưu quang dật thải, người qua lại trên đường nói cười ồn ào.
Chỉ là giữa một phiến đèn hoa nói cười này, tâm tình chúng đại nội thị vệ đều không tốt lắm.
Hoàng đế bệ hạ được họ hoặc minh hoặc ám, rất đỗi cẩn thận bảo hộ ở trung tâm, sắc mặt thật sự là quá âm trầm, quá khó coi.
Hoàng thượng kích động chạy đến phủ quốc công một chuyến, ở lại hơn một canh giờ, mắt thấy màn đêm buông xuống, mới buồn bực mà ra.
Loại người có thể nói chuyện trước mặt Hoàng đế như Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên thì chẳng ai có mặt, mắt thấy sắc mặt Hoàng đế không tốt, lúc này ai dám chọc lấy vận đen, mọi người đành phải theo hầu bên cạnh không dám hó hé.
Yên Lẫm cơ hồ là hồn vía lơ lửng bỏ mặc cương ngựa, mặc ý mà đi trên đại lộ Yên kinh. Cũng may buổi tối người đi đường dù sao vẫn ít hơn ban ngày nhiều, y ngơ ngơ ngẩn ngẩn cưỡi ngựa xuyên qua phố thị như vậy, mới không đâm ngã vài người.
Trước mắt ngần ấy náo nhiệt, ngần ấy phồn hoa, ngần ấy nụ cười, ngần ấy nói cười, trong mắt y lại hờ hững như nước chảy mà qua, không thể lưu lại mảy may dấu vết trong lòng.
Đây là quốc gia của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446779/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.