Dung Khiêm cũng không ngờ được Yên Lẫm sẽ không truyền báo, thình lình xuất hiện trước mặt. Y hơi kinh, mới định đứng dậy, Yên Lẫm lại đã nhanh chóng bỏ hộp trái cây to đùng xuống, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, miễn cho y phải hành lễ phiền toái.
“Hôm nay Giang Nam mới cống lên mấy loại trái cây tươi, hoàng hậu nói rất ngon miệng, mà còn có thể nhuận tì dưỡng thân, liền nhắc nhở trẫm mang đến cho Dung tướng cùng nếm thử.”
Lời này y nói rất nhanh chóng, ánh mắt nhìn quanh, không dám nhìn Dung Khiêm lắm. Vừa nãy còn hạ quyết tâm, bây giờ không dưng lại kích động nữa.
Dung Khiêm nhớ tới vừa rồi vị Hoàng đế trẻ tuổi anh minh thần võ này, tự tay mình ôm hộp trái cây to, bộ dáng như thể hiến bảo chạy đến, liền cảm thấy buồn cười.
Nhẹ nhàng mở hộp quả *** mỹ, nhìn từng ô bên trong, phân cách mấy loại hoa quả ngàn non vạn dặm, dịch mã đưa đến gấp, bên cạnh xếp hai cái khăn nhung thêu, để một con dao bạc nhỏ *** xảo, những thứ trái cây xinh xẻo, đỏ tươi, mọng nước thơm ngát, hình sắc đều đẹp này, tại thời đại cả chiếc xe gắn máy cũng không có, càng không có kỹ thuật tủ lạnh ướp lạnh này, lại phải phí bao nhiêu nhân lực vật lực, mới có thể đưa vào kinh thành, còn giữ được vẻ tươi ngon như thế, thật sự có thể nói là vật vô giá.
Dung Khiêm mỉm cười, thò tay tùy ý nhón một quả táo gai bỏ vào lòng bàn tay, ngón trỏ ngón giữa kẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446770/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.