Nửa tháng nay Thanh Cô từng vô số lần muốn rời khỏi, quay về sơn thôn nho nhỏ của mình.
Nàng vô hạn hoài niệm những ngày tự lực cánh sinh, cuộc sống bận rộn trong trà lâu trước kia, dư dật mà vui vẻ. Nếu rời khỏi phủ quốc công, nàng hẳn có thể trồng trọt, có thể pha trà, có thể buôn bán nhỏ?
Ở bên ngoài, nàng đã có thể tự chăm sóc mình rất tốt, hơn nữa không bị người khác ức hiếp đâu nhỉ. Mà ở nơi này, nàng không hề biết bên cạnh Tể tướng tiền nhiệm, Dung quốc công đương nhiệm, sự tồn tại của mình, còn có ý nghĩa gì.
Nhưng mà mỗi một lần nhìn Dung Khiêm, nàng liền không bỏ được.
Phủ quốc công lớn đến hù chết người, nơi trước kia nàng và Dung đại ca ở là hai gian phòng liền nhau, ban đêm chỉ cần nghe bên kia ho khan một tiếng, nàng đều có thể lập tức tỉnh giấc, biết Dung đại ca có phải là phát bệnh, thân thể có phải không thoải mái.
Nhưng hiện tại từ nơi nàng ở đến chỗ Dung đại ca, chỉ đi thôi cũng phải mất khoảng thời gian nửa nén hương, mà đây còn là nàng thân cường thể kiện đi nhanh.
Phủ quốc công lớn như vậy, lớn như vậy, người nhiều như vậy, nhiều như vậy. Dung đại ca luôn mỉm cười, nhưng mà kỳ thật y cô đơn.
Cho dù nàng rất rất ngốc, nàng vẫn biết, Dung đại ca của nàng, là cô đơn như vậy.
Nhưng mà, cho dù nàng ở bên cạnh y, nàng lại có thể làm gì? Nàng không thể chăm sóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446761/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.