“Ngươi muốn làm gì?”
Phong Kính Tiết hỏi trực tiếp, Lư Đông Ly đáp bình tĩnh: “Ta muốn ở lại, ở bên ngươi.”
Hết thảy đơn giản như thế. Y nắm chặt mỗi một khắc thời gian làm bạn với kiều thê ái tử, bởi vì cuối cùng, y vẫn muốn ở lại bên cạnh bằng hữu.
Nếu không phải có Tô Uyển Trinh và Lư Anh Nhược ở đây, Phong Kính Tiết có thể trực tiếp lật bàn: “Ngươi đừng có điên được không? Ngươi cũng để tẩu tử chịu khổ bao nhiêu năm rồi, giờ ngươi còn muốn ném tẩu xuống?”
“Ta có lỗi với Uyển Trinh, nhưng mà…”
Tô Uyển Trinh bỗng ôn nhu tiếp lời: “Giữa phu thê, chưa từng có hai chữ có lỗi. Kính Tiết…” Nàng ngưng mắt nhìn sang Phong Kính Tiết: “Dù là năm khác ngươi có kiều thê ái tử, chẳng lẽ ngươi sẽ bỏ mặc Đông Ly một mình đối kháng cả quốc gia này sao?”
Phong Kính Tiết chán nản. Ta đang nói chuyện cho tẩu đó, tẩu lại đi giúp y đối phó ta. Y có thể nổi giận với Lư Đông Ly, nhưng với Tô Uyển Trinh rốt cuộc không thể vô lễ, chỉ đành nén giận nói: “Tẩu tử nguyên cũng không cần quá hiền đức. Nam nhân thiên hạ này đều là một kiểu, tẩu càng dung nhượng thì y càng làm càn. Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều phải do y hy sinh tẩu và hài tử.”
Tô Uyển Trinh chỉ cười không nói. Hy sinh là gì? Tử không phải cá, đâu biết niềm vui của cá.
Chàng là Lư Đông Ly, chàng là Lư Đông Ly lòng chứa gia quốc thiên hạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446708/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.