An Vô Kỵ toàn thân phát rét, Dung Khiêm lại hoàn toàn không để ý biểu tình khó coi đó của hắn, chăm chú nhìn bộ râu to sụ trong tay, lại dán lên mặt, tự ngắm trong gương, thoáng phiền não mà lẩm nhẩm một mình: “Bộ râu này quả thật có thể che giấu dung mạo nhất, nhưng quá không hài hòa với dáng người và trang phục của ta.”
Cũng phải, bằng thân thể gầy yếu này, cái thân nửa tàn của y hiện tại, phối thêm một bộ râu hung thần ác sát như vậy, có nhìn thế nào cũng là khắc ý thái quá.
Gân xanh trên trán giật giật ba cái, An Vô Kỵ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, kháng nghị: “Dung tiên sinh! Ngài không thể chờ ta đi rồi lại tiếp tục nghiên cứu đại kế dịch dung của ngài à?”
Dung Khiêm bật cười, tùy tay ném bộ râu. “Vô Kỵ, chẳng qua là đùa chút thôi, ngươi giận dữ gì. Trước kia sao không phát hiện, hóa ra ngươi thiếu định lực đến vậy.”
An Vô Kỵ oán thầm. Thật có lỗi, trước kia ta cũng không phát hiện, Dung tướng mọi sự thong dong bình tĩnh, dăm ba câu đã có thể thuyết phục anh hùng thiên hạ kia, lại là người “khôi hài” như vậy, thích “đùa” như vậy.
Nhìn sắc mặt hắn, Dung Khiêm rất đỗi bất đắc dĩ. Con người ta vì sao cứ cứng nhắc như vậy. Y chẳng qua là ngẫu nhiên thay đổi hình tượng một chút, thật sự khiến người không thể tiếp nhận như vậy sao? Trước kia y thân trên địa vị cao, trách nhiệm trọng đại, cho nên không dám quá tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446640/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.