Phương Khinh Trần lại bỗng nhiên thôi cười, nhẹ giọng giao cho Triệu Vong Trần: “Đạo chính trị, dối trá dơ bẩn là yếu tố đệ nhất. Ngươi xem, những quan viên xuất thân môn phiệt đại tộc ấy không biết cày ruộng thì thôi, những thanh lưu hàn môn có tiếng là canh độc gia truyền ấy, cũng đều là chân tay vụng về. Canh độc gia truyền canh độc gia truyền, trước nay canh là người khác, đọc là bản thân. Kỳ thật dù là nghèo chết trong đống sách, những người này cũng không chịu làm việc thấp hèn.”
Trong mắt y liền lộ ra vẻ chế nhạo: “Đương nhiên nếu không ai làm ruộng, mọi người đều sẽ đói chết theo, cho nên mặc kệ trong xương cốt coi thường những người làm ruộng thế nào, triều đình cũng phải xướng nông tôn nông, làm những quan dạng văn chương này. Trấn an lão bách tính tiếp tục thay họ xuất lực. Ngươi tương lai muốn đặt chân trên triều đường, những điều này không thể không nhìn thấu, không thể không học được.”
Phương Khinh Trần đã rất lâu không nói với Triệu Vong Trần những đạo lý rõ ràng mà đại nghịch bất đạo này. Triệu Vong Trần trầm mặc không nói gì, qua rất lâu mới hỏi: “Sư phụ, người đã nhìn thấu, vậy thì người có học được chưa?”
Phương Khinh Trần đang dõi mắt nhìn Tần Húc Phi cấy mạ trong mảnh ruộng nhỏ kia, dường như không hề nghe thấy câu hỏi của Triệu Vong Trần.
Vị Nghị Chính vương Tần Húc Phi của Đại Sở này, thật sự xắn quần chạy xuống khoảng ruộng bên kia chổng mông cấy mạ. Bởi vì y là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446625/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.