Lư Đông Ly đã về.
Y vẫn theo thói quen dĩ vãng, tay xách một con cá nửa cân thịt, tất nhiên là chuẩn bị cho Hà Tú Thư.
Phong Kính Tiết ngơ ngẩn nhìn người nọ bố y trường sam, xách cá cầm thịt đi tới. Tuy nói mấy ngày nay tình cảnh này đã âm thầm nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, giờ đây lòng vẫn xót xa.
Không phải xót y hình dung tiều tụy, cũng không phải xót y lưng còng.
Trong mắt Lư Đông Ly, là trống rỗng.
Trong lòng Phong Kính Tiết, Lư Đông Ly trời sinh nên ở trên công đường quyết đoán chính vụ, trong soái trướng tư nghị quân cơ. Y có thể là thanh y nho sam, lại tâm lo bách tính, cũng có thể là bố phục thô y, vẫn chí tại thương sinh. Y nên tự có một loại quang hoa chí phách, vô luận thân trong hoàn cảnh thế nào, cũng luôn tỏa ra nhiệt lực ấm áp lòng người.
Mà hiện tại, người *** thần sa sút xách đến một con cá cho một nữ nhân yếu đuối này, trong mắt là trống rỗng. Vẻ mặt y trì trệ hờ hững, như một cây đuốc cháy hết, chỉ còn lại tro tàn lạnh băng.
Y đã không phải là một kẻ “sĩ”.
Tâm y còn không? Chí hướng lòng dạ của y còn không? Phải làm thế nào, mới có thể khiến y sống lại?
Phong Kính Tiết đứng ngẩn người, Hà Tú Thư trái lại vội vàng lên đón, vừa nhận cá thịt, vừa nhẹ giọng nói: “Đại ca, muội gặp gỡ một vị lang trung, y nói không chữa khỏi bệnh không lấy tiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446600/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.