Địch Nhất quay đầu nhìn hầu phủ tối om kia một cái, bỗng nhiên cười khẩy một tiếng: “Hầu phủ này cũng không phải là bền chắc như thép. Trong đó tự có người dị tâm.”
Vừa nãy khi nói chuyện với Phương Khinh Trần trong hoa viên, Địch Nhất đi vào cửa viên chưa được mấy bước đã dừng, khi trò chuyện, y vẫn cố ý đứng cách Phương Khinh Trần rất xa.
Phương Khinh Trần nghênh ngang ngồi dưới đất, nếu y đứng gần thì sẽ không thể đứng, tất phải quỳ xuống cùng “độ cao” với đối phương. Dù sao y là có việc cầu người. Nhưng làm một sát thủ, y theo bản năng cự tuyệt trước mặt nhân vật nguy hiểm như Phương Khinh Trần này, áp dụng tư thế không thích hợp để chạy trốn và chiến đấu như vậy.
Bởi vì cách quá gần, bởi vì tai mắt linh mẫn, y phát giác người lặng yên lẻn đến gần ngoài cửa viên kia. Mấy lần y cố ý giả kích động để đề cao thanh âm, chính là để thay người kia che giấu. Phương Khinh Trần uống say chuếnh choáng, cách cũng xa, có y che giấu giúp, người kia chắc hẳn sẽ không bị phát giác.
Mặc kệ người nọ là ai, y đã có hành động kiểu này, với Phương Khinh Trần hẳn là đều không ôm hảo ý. Chỉ bằng việc Phương Khinh Trần giá họa A Hán, lại không chịu ra tay tương trợ, tất cả những người muốn có chủ ý với Phương Khinh Trần, Địch Nhất nhìn đều thấy thuận mắt, đã không tổn hại gì mình, giúp một chút lại có gì không thể.
Y thậm chí cố ý nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446594/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.