Địch Nhất quay đầu nhìn hầu phủ tối om kia một cái, bỗng nhiên cười khẩy một tiếng: “Hầu phủ này cũng không phải là bền chắc như thép. Trong đó tự có người dị tâm.”
Vừa nãy khi nói chuyện với Phương Khinh Trần trong hoa viên, Địch Nhất đi vào cửa viên chưa được mấy bước đã dừng, khi trò chuyện, y vẫn cố ý đứng cách Phương Khinh Trần rất xa.
Phương Khinh Trần nghênh ngang ngồi dưới đất, nếu y đứng gần thì sẽ không thể đứng, tất phải quỳ xuống cùng “độ cao” với đối phương. Dù sao y là có việc cầu người. Nhưng làm một sát thủ, y theo bản năng cự tuyệt trước mặt nhân vật nguy hiểm như Phương Khinh Trần này, áp dụng tư thế không thích hợp để chạy trốn và chiến đấu như vậy.
Bởi vì cách quá gần, bởi vì tai mắt linh mẫn, y phát giác người lặng yên lẻn đến gần ngoài cửa viên kia. Mấy lần y cố ý giả kích động để đề cao thanh âm, chính là để thay người kia che giấu. Phương Khinh Trần uống say chuếnh choáng, cách cũng xa, có y che giấu giúp, người kia chắc hẳn sẽ không bị phát giác.
Mặc kệ người nọ là ai, y đã có hành động kiểu này, với Phương Khinh Trần hẳn là đều không ôm hảo ý. Chỉ bằng việc Phương Khinh Trần giá họa A Hán, lại không chịu ra tay tương trợ, tất cả những người muốn có chủ ý với Phương Khinh Trần, Địch Nhất nhìn đều thấy thuận mắt, đã không tổn hại gì mình, giúp một chút lại có gì không thể.
Y thậm chí cố ý nhắc tới việc dối trá thấu trời của Phương Khinh Trần, mượn cơ hội muốn cho người kia biết, cái gọi là đoạn chuyện cũ kia của Phương Khinh Trần, toàn là giả cả. Nếu người nọ muốn mưu tính Phương Khinh Trần, biết bí mật này, dù sao cũng có chỗ hữu dụng. Lần này cơ duyên trùng hợp thuận nước đẩy thuyền, tương lai vị tất không thể tạo thành một phen phiền toái lớn cho Phương Khinh Trần, cho phủ Trấn Quốc hầu rộng lớn này…
Địch Tam tự nhiên không biết những điều này, có phần không kiên nhẫn nói: “Ngươi quản nhiều vậy, mau đi thôi!”
Địch Nhất ừ một tiếng, cũng không giải thích, liền cùng Địch Tam im lặng trốn vào sâu trong đêm đen.
—
Triệu Vong Trần ẩn về sâu trong phòng, co lại trên giường, chầm chậm cuộn tròn toàn thân, vùi đầu trên đầu gối, răng run lập cập, nỗ lực để mình đừng run quá kịch liệt.
Trong ***g ngực sông cuộn biển gầm, vạn ngàn tiếng gào thét chỉ chực tụ lại thành một tiếng gọi bi thương: “Đại ca!”
Nhưng mà, gã gọi không ra, gã không thể gọi.
Đại ca…
Huynh chết oan uổng quá!
Cái người ngoài mặt trung nghĩa vô song kia, thì ra là tàn nhẫn dơ bẩn như vậy! Hắn đùa bỡn tất cả mọi người trong tay, hết thảy những điều này vậy mà đều là mưu tính của hắn, suy tính của hắn. Đại ca… vậy cái chết của huynh, rốt cuộc tính là gì?
Đại ca dũng cảm bộc trực, thẳng thắn sang sảng kia của gã, chết rốt cuộc tính là gì.
Trong bóng đêm, Triệu Vong Trần ngẩng đầu lên, trong mắt không hề có nước mắt.
Hai năm đào vong, lang bạt kỳ hồ, gã đã thấy quá nhiều những giãy giụa đau khổ, nghe quá nhiều máu tanh và xác thối. Gã sớm đã không còn biết rơi lệ nữa.
Một lần gào khóc nức nở cuối cùng của gã, lại là cầu y.
Giữa núi rừng, gã từng quỳ dưới đất, khóc rống thất thanh, khẩn cầu y.
Cầu y cứu vớt mảnh đất này, những bình dân này, quốc gia này.
Triệu Vong Trần nhắm mắt.
Tôn thờ y như thần linh, coi là cứu ***, đâu chỉ là gã.
Nếu không phải gã đã có hoài nghi với tính tình người nọ, nếu không phải gã trong lúc hữu ý vô ý im lặng rình trộm, nếu không phải ngày đó gã mạo hiểm đi nghe đối thoại của Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần, vậy thì gã sẽ như người thiên hạ, chỉ biết sùng bái y, ngước nhìn y, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không biết được chân tướng.
Triệu Vong Trần đầu mướt mồ hôi lạnh, trong bóng đêm cắn chặt răng, cắn chặt đến vậy, trong miệng đã nếm được mùi tanh của máu chảy ra từ lợi.
Nếu gã không biết gì hết, gã sẽ giống như đại ca, vĩnh viễn vĩnh viễn, kính y như thiên nhân, coi y như ân công, cam tâm tình nguyện chết vì y.
Đáng tiếc, gã đã biết cả.
Thiếu niên sâu trong bóng tối cười lạnh.
Đêm hôm nay, gã rốt cuộc… đã biết cả.
Gã chậm rãi phất tay áo trái, chậm rãi rút một thanh đoản đao trong ống giày, trong bóng đêm chuẩn xác hạ đao, đau đớn rõ ràng từ cánh tay truyền đến khiến gã xác định, vĩnh viễn sẽ không quên.
Trên cánh tay trái của gã, đã có bốn năm vết thương như vậy, có vết đã ăn da non hồng nhạt, có vết chỉ vừa mới kết vảy.
Thời gian qua, gã chỉ nhờ sự đau đớn do lưỡi dao sắc bén lạnh băng lần lượt cắt da thịt vào đêm khuya, để cưỡng ép mình tỉnh táo lại. Đau đớn của vết thương trên cánh tay, thời thời khắc khắc nhắc nhở gã chân tướng đáng sợ này, nhắc nhở gã người kia kỳ thật mất trí cỡ nào.
Tất cả thù hận đều phải chôn sâu trong lòng, nhất thiết phải nhớ mỉm cười với y, phải nhớ phục tùng và tôn kính, phải nhớ kính cẩn nghe theo y, phải nhớ quan tâm y trước sau như một, trung thành trước sau như một. Gã phải chờ, chờ một cơ hội có thể đòi lại công đạo.
Gã càng phải giám thị Phương Khinh Trần.
Thời gian qua, Phương Khinh Trần tuy lười nhác không có hành động gì, nhưng liên hệ cùng phía nam lại ngày một gấp hơn. Mật tín vài lần ba phiên nhận được, càng là vô luận gã cẩn thận thám thính như thế nào cũng không thể biết chân tướng. Mà hôm nay, lời của người trong Ma giáo kia, một lần nữa khiến gã cảm thấy khiếp sợ và khủng bố.
Yên quốc Dung Khiêm, Triệu quốc Phong Kính Tiết, còn có tiền nhiệm giáo chủ Ma giáo, họ và Phương Khinh Trần rốt cuộc có quan hệ đặc biệt gì? Trong đây, rốt cuộc cất giấu âm mưu kinh thiên gì, chẳng lẽ Phương Khinh Trần tiện tay đùa bỡn, không chỉ là Sở quốc, còn bao quát cả thiên hạ?
Gã cố gắng nhớ lại mỗi một câu đối thoại vừa rồi ngoài hoa viên nghe lén được. Lần lượt phân tích, lần lượt suy xét, lại không thể không thừa nhận, lời hai người kia nói, có rất nhiều điều gã hoàn toàn không hiểu.
Trước mắt, sự thật gã nắm giữ còn quá ít. Nhưng mà, không sao cả, gã có đủ kiên nhẫn.
Triệu Vong Trần trong bóng đêm sờ soạng trên giường, chầm chậm từ dưới gối, tìm ra mấy quyển sách.
Gã không đốt nến để xem, văn tự và họa đồ trên sách, kỳ thật gã sớm đã vô cùng quen thuộc, đã có thể đọc làu làu.
Gã dùng cánh tay trái ra sức nắm quyển sách, nắm đến mức nắm đấm trắng bệch, nắm đến mức những vết thương mới lẫn cũ trên cánh tay đồng loạt nứt ra.
Triệu Vong Trần nhẹ nhàng liếm dòng máu nóng từ trên cánh tay mình chảy xuôi xuống.
Phương Khinh Trần, ta sẽ rất cố gắng học tập hết thảy ngươi dạy cho ta. Ta sẽ hóa mạnh, mạnh hơn nữa, tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng.
Ta sẽ là đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời quan tâm có hiếu nhất của ngươi.
Ngươi cứ việc dụng tâm bồi dưỡng ta, nhưng ta sẽ không như ngươi mong muốn, lại trở thành một tử sĩ thuộc về ngươi, lúc ngươi cần, sẽ cam tâm tình nguyện giao ra tính mạng để cho ngươi đùa bỡn.
Ta không phải ca ca ta.
Phương Khinh Trần, ta sẽ tuyệt đối không làm ngươi thất vọng.
Ngươi, là kẻ thù của ta.
—
Phương xa nổi tiếng trống canh.
Giờ tý.
Lại là một ngày mới.
Phương Khinh Trần vẫn đang nửa mộng nửa tỉnh, say nằm trên đá, bên tai chợt có tiếng nói cười vang lên: “Khinh Trần, Phương hồ ly.”
Phương Khinh Trần hơi ngẩn ra, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay vừa vặn là cuối tháng. Giờ tý đã qua, hiện tại lại là một tháng mới.
“Phương hồ ly, biết xử phạt vi quy của cậu là gì không?” Thanh âm của Trương Mẫn Hân, vĩnh viễn đều là vui sướng khi người gặp họa.
Phương Khinh Trần ngay cả mắt cũng lười mở: “Lâu như vậy rồi cũng không có sét giáng xuống đầu, tay chân ta đều còn là của mình, chẳng có dị biến gì. Tiểu Lâu cũng không dùng thông tấn khẩn cấp gọi ta… cô nói xử phạt của ta sẽ là gì? Bất kể là gì, ta hiện tại chưa nguy hiểm, họ định chờ sau khi ta về lại cùng ta thu sau tính sổ. Xử phạt kiểu đó, cô cho là ta để ý?”
Trương Mẫn Hân cười không ngừng: “Sớm biết tiểu tử nhà cậu sẽ không để ý mà.”
Phương Khinh Trần hừ một tiếng. Bất quá, hiện tại y lại chẳng rảnh rỗi đấu võ mồm với cô nàng: “Thay ta nối tuyến với Kính Tiết, ta có việc tìm y.”
“Tìm cậu ta làm gì?”
“Nối thông tuyến, cô trực tiếp nghe lén không phải là được?” Phương Khinh Trần hơi vô vị: “Hiện tại là đầu tháng, thời gian cùng Kính Tiết bên kia khẳng định chưa dùng hết, đừng có tìm lý do chối từ.”
Trương Mẫn Hân cười nhẹ một tiếng: “Ê, cầu người cũng không biết nói một câu dễ nghe, cậu thật là chẳng dễ thương gì hết. Nửa đêm canh ba, cậu không ngủ được, Kính Tiết người ta cũng phải ngủ chứ. Tôi không đồng lõa với cậu phá mộng đẹp của người ta đâu.”
“Trương Mẫn Hân!”
Phương Khinh Trần nghiến răng nghiến lợi. Y mới rời khỏi vài ngày, đám rảnh rỗi trong Tiểu Lâu này liền quên mất y là ai?
“Rồi rồi!” Trương Mẫn Hân cười không hảo ý: “Sự tình gì mà chờ mấy giờ cũng không được? Nếu không thì hiện tại cậu cứ nói cho tôi biết, để tôi coi có đáng đi hại Kính Tiết giúp cậu không?”
Phương Khinh Trần hừ một tiếng, tuyệt không thỏa hiệp, tuyệt không trả lời.
—
Một dòng suối nhỏ bình bình thường thường, chảy ra sơn cốc, uốn lượn giữa đồi núi, ngoằn ngoèo xuôi về phía bình nguyên.
Vùng đất mới ra khỏi dãy núi, nhấp nhấp nhô nhô, không bằng phẳng lắm, vẫn còn cằn cỗi, nhưng có khe suối này, cũng liền có nông gia, có gia đình.
Khe suối uốn lượn, xâu chuỗi từng thôn trang nho nhỏ, chảy qua bò dê gà chó uống nước, trút qua mắt cá chân những thôn cô cầm dùi giặt quần áo, tràn qua hai tay những lão phụ vo gạo rửa rau.
Nước từ từ sâu, đục đi, không còn trong vắt nữa.
Dân cư cũng dần dần đông đúc, khe suối dần dần rộng thành dòng sông, từ ngoại ô thành thị lẳng lặng chảy qua.
Bờ sông, có một thôn trang nho nhỏ.
Nơi này đã không phải sơn dã khói bếp thưa thớt, chẳng cần lo lắng đám mãnh thú hổ báo sài lang này xâm nhập. Triệu quốc cũng nhiều năm không có chiến hỏa, cho nên thôn trang này mở cửa ôn hòa. Không thấy chiến hào thành lũy, chỉ có những gian nhà, những khu vườn, tùy ý tụ lại thưa thớt, chỉ có con đường đất nhỏ thôn nhân giẫm cứng, phân cách từng hộ gia đình.
Phong Kính Tiết ngồi xổm giữa đám cây dại cỏ dại lùn xủn, khom lưng che khuất thân hình, không nói một lời, ngưng mắt nhìn một gian nhà tranh rào trúc con con phía trước.
Trước gian nhà tranh, có một phụ nhân trẻ tuổi đang khom lưng cho gà ăn, mấy con gà mái hoa lau chích chích cục cục vây quanh người nàng. Thỉnh thoảng nàng lại đưa tay vỗ vỗ bọc tã nho nhỏ trên lưng kia, miệng khẽ hát một khúc ca giai điệu đơn giản, thanh âm cực kỳ ôn nhu.
Phong Kính Tiết nhìn vẻ ấm áp từ ái kia trên mặt nàng, lăng lăng xuất thần.
Khi tuyến thông tấn cùng Khinh Trần lặng yên nối lại trong đầu, y phải mất một lúc lâu, thần hồn mới quay về, thoáng ngạc nhiên, không đợi đối phương phản ứng lại, y đã tiệt câu chuyện của Khinh Trần: “Khinh Trần, ta quả thật không có cách nào trị liệu tật bệnh *** thần đâu.”
Chẳng lẽ y làm Ngự y một đời, liền phải bao trị bách bệnh sao? Chí ít thì khoản này, y chưa từng bỏ thời gian đi học.
Phương Khinh Trần rất đỗi buồn bực: “Ta có hỏi ngươi chuyện này sao? Chẳng lẽ không phải chữa bệnh giúp tên đó là ta không thể tìm ngươi?”
Phong Kính Tiết cười khổ một tiếng, biết mình hơi thấp thỏm, *** thần không yên, nhưng cũng không thể nói gì.
“Ta chẳng qua muốn tìm ngươi hỏi thăm một chút, vết thương trên mặt có cách nào tiêu trừ không?”
“Ê ê, Phương hồ ly, ngươi hỏi cái này để làm gì? Cho dù Sở Nhược Hồng không chữa khỏi, ngươi cũng đừng quá đáng với hắn quá nha. Hắn còn chưa đến hai mươi tuổi đâu, cho dù trong lòng giận dữ, cũng không thể định bụng năm ba hôm rạch một đường trên mặt hắn chứ?”
Phong Kính Tiết rất không đồng ý.
Phương Khinh Trần chán nản: “Ngươi nghĩ đi đâu đó! Ai nói là ta hỏi thay hắn!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]