Sa xuống, sa xuống, trầm luân, lại trầm luân.
Y rơi xuống trong bóng tối vĩnh viễn không có bờ bến. Trước mắt quang minh lại lên, vẫn là ngai vàng huy hoàng, điện các đường hoàng, vẫn là thần tử lãnh tâm dùng ánh mắt ôn nhu, nhìn quân chủ chăm chú, vẫn là nhất phái kính cẩn mà hành lễ ba khấu, sau đó khẽ mỉm cười nói: “Xin xem tim thần!”
Tuần hoàn lặp lại, vô cùng vô tận.
Lần lượt hắc ám rồi lại quang minh, nam tử tuyệt tình trong ảo ảnh kia, lần lượt mỉm cười xé toang ***g ngực mình.
Đau, đau đớn thấu xương. Y là Phương Khinh Trần, cho nên, y không thể trốn thoát mỗi một chút đau đớn kia của Phương Khinh Trần trong ảo ảnh. Lần lượt xé toang ***g ngực, lần lượt cảm thụ những thống khổ và tuyệt vọng vô biên vô hạn kia.
Y đang bàng quan, cũng đang thân trải, lại vẫn lần lượt vươn tay, ý đồ bắt lấy thiếu niên gào thét điên cuồng, kêu gọi tuyệt vọng, nỗ lực vãn hồi hết thảy một cách vô vọng kia.
Nhược Hồng, tỉnh lại!
Trong bóng tối, Phương Khinh Trần đã không tự giác cuộn tròn mình, rên rỉ khe khẽ. Xé toang ***g ngực, moi ra trái tim, một lần lại một lần, xé toang, lại xé toang. Thống khổ mãnh liệt từng tầng chồng lên, dù là người kiên cường hơn, cuối cùng cũng sẽ sụp đổ.
Thì ra, Sở Nhược Hồng, chưa bao giờ từng quên là hắn tự tay bức tử Phương Khinh Trần.
Một màn này đã dừng hình trở thành vĩnh hằng trong lòng hắn. Trong tiềm thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446575/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.