“Dung Khiêm!” Phương Khinh Trần đã không còn gọi y là “Tiểu Dung”. “Chuyện của ta, không nhọc ngươi hỏi đến, loại ma quỷ ta đây, cũng không cần loại thánh nhân ngươi đến cảm hóa.” Thanh âm lạnh băng của Phương Khinh Trần, đổi lấy nụ cười của Dung Khiêm: “Cùng lý, chuyện của ta, cũng không nhọc ngươi hỏi đến. Nhân sinh của ta, cũng không cần ngươi đến quyết định thay ta.”
Sâu trong óc bỗng nhiên tĩnh như nước lặng, tất cả tư duy kêu gào đòi thả ra, đều chỉ có thể đụng phải thành lũy lạnh băng.
Phương Khinh Trần dưới sự giận dữ, chào cũng không thèm, đã đơn phương gián đoạn liên hệ lần này.
Dung Khiêm cười khổ. Nói Khinh Trần, bản thân y lại có thể tốt đi đâu. Một dùng thủ đoạn vô lại đối mặt chất vấn, một dùng cách vạch sẹo của người để vãn hồi liệt thế. Khinh Trần lợi dụng Yên Lẫm để kích thích y đối mặt với tâm ý chân chính của mình, mà y làm sao không phải muốn dùng Sở Nhược Hồng để nhắc nhở sai lầm của Khinh Trần.
Đều là vì tốt cho đối phương, nhưng lại đều không muốn nhận ý tốt của đối phương. Hai người họ, thật là tám lạng nửa cân.
Đưa tay vỗ vỗ cái trán đang ẩn ẩn đau, y thở dài thườn thượt một tiếng.
—
Ngoài Cam Ninh điện, trong ngự hoa viên. Một gốc đại thụ, rễ sâu lá tốt.
Sâu trong đám cành lá, Phương Khinh Trần vẻ mặt lạnh băng.
Sở Nhược Hồng chưa từng gặp lại y, không phải là y chưa từng gặp lại Sở Nhược Hồng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446566/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.