“Phương Khinh Trần rốt cuộc là muốn làm gì?” Trưởng sử trẻ tuổi của Nghị Chính vương phủ tiện tay vo tròn tờ thám báo mới, vẻ mặt phẫn nộ và khó hiểu.
Tần Húc Phi đang lật xem công văn đưa mắt nhìn bên dưới, cười nói: “Sĩ Kiệt, y bây giờ còn chưa làm gì, ngươi đã bực đến thế. Nếu như y thật làm gì rồi, vậy ngươi còn không thể gấp ra sự cố?”
Kỳ Sĩ Kiệt không ra tiếng.
Liễu Hằng là phó thủ Tần Húc Phi tín nhiệm nhất. Mà hắn, là một trong những phó thủ đắc lực nhất bên cạnh Liễu Hằng. Hắn cũng như Liễu Hằng, đều là văn võ toàn tài, chẳng qua hắn lại là tính tình phóng ngựa hào hiệp. Lúc trước Tần Húc Phi đại hưng quân ngũ, hắn liền trà trộn vào quân đội, bởi vì hắn đao mã thành thạo, giỏi kỵ thiện xạ, tác chiến lại hào dũng thần kỳ, rất nhanh chóng tích lũy quân công bộc lộ tài năng.
Liễu Hằng có tâm bồi dưỡng hắn, khó tránh tra xét kỹ lưỡng bối cảnh lai lịch, kết quả ngạc nhiên phát hiện, thì ra người này ở quê hương được xưng là thần đồng, ngoài thi thư, lục nghệ đều thông, thơ từ văn chương, thời sự nghị luận, đều rất có danh tiếng. Tên này không đi con đường khoa cử, cố tình phải để thư lại trốn đi, lén chạy đi làm lính, phụ lão quê nhà với việc này không ai không đấm ngực giậm chân…
Liễu Hằng mừng rỡ, giữ bên cạnh làm chủ bộ hành quân, chưởng quản công văn hồ sơ. Kỳ Sĩ Kiệt lại vạn không tình nguyện trở về giữa văn kiện, trường đao khoái mã, xông pha chiến đấu sảng khoái biết bao!
Mặt nặng mày nhẹ đi theo bên cạnh Liễu Hằng một tháng, hắn mới dần dần hiểu được công văn sổ sách trùng trùng điệp điệp kia, từng chuỗi số liệu đơn điệu, từng phần tình báo các loại, những vụn vặt rắc rối ấy, có ý nghĩa gì với một nhánh quân đội. Công văn bận rộn, cẩu thả tạm bợ, vừa có sai sót là có thể dẫn đến toàn quân bị diệt, tội ác tày trời. Không tội nhưng cũng là không công, chân chính là việc cật lực mà chẳng được lòng.
Thế nhưng sau một tháng này, hắn không còn lưu luyến truyền kỳ huy hoàng trên sa trường nữa, cam tâm tình nguyện cầu xin lưu lại lâu dài dưới trướng Liễu Hằng, lần này lưu lại, là năm năm liền.
Hiện tại Liễu Hằng đi rồi, mạng lưới tình báo trước kia liền giao cho hắn quản lý toàn bộ. Cho nên, từ khi hàng loạt bá quan và quốc thích phương nam vào kinh, Kỳ Sĩ Kiệt liền bận đến mức chưa từng ngủ một giấc an ổn.
Tuy nói người Sở người Tần ngoài miệng đã sớm hô vang rung trời khẩu hiệu chân thành đoàn kết, hài hòa cao hơn hết thảy, nhưng trong lòng còn đều hận đối phương không thể bị sét đánh chết hết. Nhiều người Sở dưới mí mắt như vậy, hắn làm sao yên tâm? Tự nhiên là phải phát động tất cả lực lượng tình báo trong tay, giám thị nghiêm mật những thành viên quan trọng của người Sở. Đương nhiên, trọng điểm giám thị, chính là Phương Khinh Trần.
Theo điều kiện hiệp nghị hòa đàm của hai bên Tần Sở mà nói, quyền quyết sách của Phương Khinh Trần dưới Tần Húc Phi. Nhưng với tư lịch và uy vọng của Phương Khinh Trần, nếu y cố tình khó dễ Tần Húc Phi, trên triều đường Tần Húc Phi tất nhiên sẽ bị chế. Bởi vậy, nếu Phương Khinh Trần nơi đó có gió thổi cỏ lay gì, Tần Húc Phi bên này nhất định phải mau chóng biết được, sớm ứng đối mới tốt.
Nhưng mà, Kỳ Sĩ Kiệt lo lắng đề phòng rất lâu, cũng không thấy Phương Khinh Trần phản đối bất cứ quyết định nào của Tần Húc Phi. Trên thực tế, y căn bản chẳng mảy may bày tỏ ý kiến với triều chính.
Mấy ngày triều đình mới lập đó, để ổn định lòng người, y trái lại mỗi ngày đều lộ diện, chỉ là việc không liên quan mình thì không mở miệng, một hỏi lắc đầu ba không biết. Cứ ở đó làm tốt bài trí hình người.
Triều nghị bất kể tranh cãi kịch liệt cỡ nào, vừa hỏi đến y là y luôn nhàn nhạt một câu: “Mọi người nghị định là được, ta không có ý kiến.”
Sau đó, y dứt khoát ngày ngày cáo bệnh ở nhà, cả cửa cũng lười ra một bước. Bình thường trừ uống rượu, nằm trên bãi cỏ ở hoa viên ngẩn người, thì là dùng tập luyện Triệu Vong Trần để giết thời gian. Theo lưu trình tập luyện thám tử báo về kỹ càng mà nhìn, vị đệ tử thân truyền duy nhất của Phương Khinh Trần đáng thương mà người thiên hạ đều hâm mộ kia, nhận được quả thực chính là sự tra tấn không phải người.
Về phần quốc sự triều vụ. Phương Khinh Trần ở nhà đúng là nhắc cũng không hề. Có người vì việc này đi quấy rầy, y không phải nhìn trái phải mà nói, thì là một hơi cự tuyệt.
Thế lực phương nam vốn trông chờ y chế hành Tần Húc Phi, thấy y nhiều lần không vào triều, đám người như Trác Tử Vân, Lăng Phương, tự nhiên là thường xuyên gõ cửa khuyên bảo. Mà Phương Khinh Trần luôn căn bản không để họ nói cho hết lời: “Đến uống rượu ta hoan nghênh, bàn chính vụ xin mời ngày mai lúc vào triều lại nói.”
Hiển nhiên, chờ “ngày mai” đến rồi, lúc vào triều, y vẫn vắng mặt như thế…
Cứ thế ngày qua ngày, Trác Tử Vân rốt cuộc nhịn không được nhảy dựng lên, nói Phương hầu ngài vắng mặt, ai tới cản tay Tần Húc Phi?
Phương Khinh Trần không chút để ý hỏi: “Chính lệnh mới của Tần Húc Phi có vấn đề, xâm phạm đến các ngươi?”
Trác Tử Vân sửng sốt: “Việc này chưa từng.”
Kết quả là, Phương Khinh Trần uể oải nói: “Chờ khi y gây cho các ngươi không thoải mái, lại đến bảo ta đi.”
Đây đã là nể mặt Trác Lăng Vân lắm rồi, đổi những người khác, ngay cả người cũng không gặp.
Kỳ thật Tần Húc Phi cũng rất đau đầu. Hiện tại là làm lại từ đầu, chính vụ ngàn đầu vạn mối, nào còn cần Phương Khinh Trần âm thầm tính kế, y đã sầu đến mức cả tóc bạc cũng thêm mấy cọng. Y vốn đã chẳng quen thuộc chính vụ, người dưới lại không thể yên tâm cậy nhờ. Dưới sự lưỡng lự bất đắc dĩ, cũng từng thành tâm thành ý đi Trấn Quốc phủ thỉnh giáo.
Phương Khinh Trần trước kia khi giúp Sở Nhược Hồng chủ chưởng triều chính chưa từng thiếu sót, hẳn là một lão sư tốt nhỉ?
Song Phương Khinh Trần vừa nghe chính vụ, tức khắc bật cười: “Ngài là Nghị Chính vương hay ta là Nghị Chính vương?” Sau đó lập tức chuyển đề tài, nếu Tần Húc Phi nói nhiều vài câu, y liền đau đầu muốn nghỉ ngơi, mượn bệnh đuổi khách, không chút khách khí.
Sau vài ba phiên, Tần Húc Phi chỉ đành tuyệt hy vọng cầu trợ y, tự mình nhọc lòng. Mỗi ngày trừ xem tấu chương, còn phải đọc vô số công văn các nơi, dân tình, nhân khẩu, đồng ruộng, lương thực, địa hình, đặc sản… các nơi đều chờ y nắm giữ, y tự mình tìm hết hồ sơ triều cũ trong hoàng cung, học tập kinh nghiệm trên phương châm thi chính của người xưa. Cộng thêm thành tâm bái phỏng đám năng lại tiền triều, cho dù bị lãnh nhãn căm thù cũng đành phải vậy.
Y nơi này bận đến tối tăm mặt mũi, mọi người trên dưới Nghị Chính vương phủ cũng đều theo y làm không ngừng nghỉ. Mà Kỳ Sĩ Kiệt, lúc đầu bận rộn vạn phần, nhưng chờ sau khi xác định Phương Khinh Trần thật sự an ổn hơn ai khác, mà những quan viên đến từ phương nam khác cũng không có dị động gì, cả ngày liền đối mặt với đống tình báo lông gà vỏ tỏi mà buồn bực đến phát hoảng.
Vốn tích đủ sức, chuẩn bị ứng phó nguy cơ đáng sợ nhất, kết quả là chẳng có gì phát sinh. Một quyền đánh vào bông, có thể không buồn bực sao?
Hôm nay lại nhận được tình báo vô dụng nghìn bài một điệu, biết Phương Khinh Trần cả ngày đều ở trong hoa viên vừa uống rượu vừa chê Triệu Vong Trần đây không đúng kia không tốt, Kỳ Sĩ Kiệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà chửi nhỏ một câu.
Tần Húc Phi nghe thế chỉ cảm thấy buồn cười, mấy ngày nay y bận đến không ngừng được nửa khắc, trên cơ bản cũng chẳng có thời gian đâu đi quan tâm chuyện của Phương Khinh Trần, bất quá đối với thuộc hạ tích đủ sức muốn đối phó Phương Khinh Trần, kết quả lại chẳng làm được gì này, y vẫn khá đồng tình lý giải.
Nghe Nghị Chính vương nhà mình không chút để ý mà nói cười một tiếng như vậy, Kỳ Sĩ Kiệt càng cảm thấy trong lòng không cam: “Vương gia, chính bởi vì y không hề làm gì, mới càng khiến người bất an hơn, người như y, đã đến kinh rồi sao có thể không làm gì hết, bất kể y làm gì, chúng ta đều có thể ứng phó, cố tình y lại chẳng làm gì…”
Hắn ở đây làm và chẳng làm luẩn quẩn hồi lâu, Tần Húc Phi nghe thấy chỉ cười.
Lúc trước khi chia tay, Liễu Hằng đã nói với y, Kỳ Sĩ Kiệt tài trí võ công đều là thượng đẳng, kinh nghiệm cũng không ít hơn người khác, chẳng qua chung quy còn trẻ, dĩ vãng lại chưa gặp nhiều thất bại lắm, có hơi nông nổi, nếu muốn một mình đảm đương một phía thì còn phải mài giũa, nhờ y trông nom nhiều hơn.
Y trái lại rất thích Kỳ Sĩ Kiệt nhuệ khí thiếu niên như thế, người thanh niên có lẽ không đủ ổn trọng, bất quá điều này lại có gì không tốt, thất bại cố nhiên có thể khiến người ta trưởng thành, nhưng biến thành như y thế này, còn chưa đến ba mươi tâm tình lại già cỗi như người tuổi xế chiều, thật sự cũng chẳng lý thú gì.
“Sĩ Kiệt, ngươi yên tâm đi, dù Phương Khinh Trần có tâm tính kế ta, hiện tại trăm phế chờ hưng, mọi việc chưa ổn, cũng không phải thời cơ cho y động thủ, hơn nữa y cần gì phải động thủ…” Tần Húc Phi cười chỉ công văn như núi trên án: “Y chỉ cần tiếp tục làm chưởng quầy phủi tay của y, chưa đến mười năm, không chừng ta đã mệt đến tráng niên sớm…” Đoạn còn lại kia bị Kỳ Sĩ Kiệt trợn mắt trừng cho, chỉ đành nuốt lại.
Tính ra thì mấy năm nay uy phong của mình trước mặt thủ hạ thật là càng ngày càng yếu, so với Phương Khinh Trần luôn được người dưới quyền bái như thần, anh tư bộc phát, thật là hâm mộ mà.
Thở dài.
Kỳ Sĩ Kiệt lại cắn răng: “Ta không nhìn được nhất chính là điều này. Đây là quốc gia của người Sở, bách tính của người Sở. Dựa vào cái gì mà Phương Khinh Trần y cầm bổng lộc quốc gia khoanh tay đứng nhìn, Vương gia ngài lại phải mệt nhọc đến nỗi này?”
Tần Húc Phi càng tủm tỉm không thôi. Kỳ thật Kỳ Sĩ Kiệt tính tình không đủ bình hòa trầm ổn. Thích hợp làm trợ thủ, lại thật sự không thích hợp một mình nắm tình báo. Liễu Hằng an bài hắn chấp chưởng tình báo, kỳ thật là không ôm hảo ý… Khụ. Trên tay họ chỉ có quân đội, phái những nam tử tráng niên nhiều năm trong quân ngũ này ra thám thính tình báo, làm sao so được với loại tình báo thẩm thấu như thủy ngân cuồn cuộn đó của người Sở. Dù là một thị nữ dâng trà bên cạnh, không chừng cũng là tai mắt người Sở an bài.
Đã như vậy, chẳng bằng buông tâm tư, đơn giản mặc Kỳ Sĩ Kiệt đi làm. Để hắn ngã dúi mấy lần, chịu chút rèn luyện, thuận tiện để người Sở nhìn thấy mạng lưới tình báo bạc nhược này, trong tối cũng thấy yên tâm, tháo mối nghi của người Sở cũng tốt.
Y trái lại thích Kỳ Sĩ Kiệt ở bên cạnh mình. Có người nhuệ khí nhiệt thành như vậy, trò chuyện có lẽ không đủ trí tuệ, nhưng quả thật là đầy chân thành, nghe xong chung quy có thể làm tâm tư mỏi mệt kinh khủng thoáng cảm thấy thoải mái đôi chút.
Đương nhiên, chuyện y lấy Kỳ Sĩ Kiệt làm quả vui vẻ này, là tuyệt đối không thể để Kỳ Sĩ Kiệt biết, nếu không hắn không thể không nổ.
“Sĩ Kiệt, theo lời ngươi, nếu như Phương Khinh Trần nhảy dựng lên, nơi nơi làm khó ta, mọi việc tranh quyền với ta, sự tình trái lại dễ xử lý?” Tần Húc Phi mỉm cười nói một câu, khiến sắc mặt Kỳ Sĩ Kiệt ửng đỏ.
“Vương gia không cảm thấy hành động của Phương Khinh Trần quá khác thường sao?” Kỳ Sĩ Kiệt tăng nặng ngữ khí: “Trước nay khác thường chính là yêu.”
Tần Húc Phi cười nói: “Hành động của Phương Khinh Trần người này há lại có thể lấy thường thái để suy đoán. Ta thấy, y biết chắc ta không dám làm lỡ triều chính, cho nên vui được nhẹ nhõm. Hơn nữa gần đây bệnh tình của thái thượng hoàng không khá lên, có lẽ lòng y bực bội, cho nên dứt khoát cả mặt mũi cũng lười duy trì mà thôi.”
“Nói đến thái thượng hoàng…” Kỳ Sĩ Kiệt nhíu mày nói: “Phương Khinh Trần hành sự quả thật rất khó bề tưởng tượng. Nghe nói khi mới gặp thái thượng hoàng, y đuổi lui trái phải, điểm ngất thái thượng hoàng, mà còn xé hết quần áo của thái thượng hoàng, đây… đây… đây cũng quá…?”
Tần Húc Phi trừng hắn một cái: “Ngươi nghĩ đi đâu đó? Y biết trên người thái thượng hoàng có không ít những vết thương cũ. Luôn phải đích thân kiểm tra một chút mới có thể an tâm mà thôi. Không tận mắt xác nhận thương trên người thái thượng hoàng toàn là những vết thương cũ rất lâu về trước, sao có thể xác định người Tần chúng ta quả thật không bạc đãi. Đối với thái thượng hoàng, Phương Khinh Trần quả thật là vô cùng để ý, vô cùng coi trọng.”
“Coi trọng?”
Nhìn Kỳ Sĩ Kiệt vẻ mặt khó hiểu, Tần Húc Phi bất đắc dĩ lắc đầu. Con người chẳng có ai hoàn hảo mà, tùy mặt gửi lời, quan tâm lòng người những điều này, y đúng là không trông chờ vị gia hỏa văn võ song toàn, lục nghệ đều thông, nhưng phương diện này tâm nhãn thô sơ như lưới cá này lý giải.
“Có phải ngươi cảm thấy bản thân y không đi thăm thái thượng hoàng, cũng không cho người khác đi thăm, khá là lạnh bạc? Kỳ thật đây đều là sự quan tâm của y.” Tần Húc Phi thở dài khe khẽ: “Phương Khinh Trần là không muốn có ai thấy dáng vẻ điên khùng của người nọ mà thôi. Về phần thân thể sinh hoạt của người nọ. Lại cần gì y tự mình đi thăm hỏi, không phải còn một Triệu Vong Trần sao?”
Mấy ngày này, Phương Khinh Trần không đến hậu cung gặp Sở Nhược Hồng nữa, Triệu Vong Trần lại ba ngày hai bận chạy qua bên kia. Cho dù bị Phương Khinh Trần luyện tập mệt hơn khổ hơn, gã mỗi ngày cũng nhất định tranh thủ vào cung. Vào cung rồi, gã cũng không phải là bàng quan, mà là cùng đám thái giám Lý Đắc Ý ngữ thanh ôn nhu tươi cười thiện ý dụ Sở Nhược Hồng, ý đồ từng chút tiếp cận hắn.
Mỗi ngày sau khi hồi phủ, gã sẽ lớn nhỏ không bỏ mà tường thuật với Phương Khinh Trần tình hình Sở Nhược Hồng.
Phương Khinh Trần chưa bao giờ chủ động bảo gã nói, nhưng cũng không chủ động bảo gã ngừng, chỉ tự lo uống rượu của mình. Hoặc lại tùy tiện bố trí cho Triệu Vong Trần một đống bài tập đè chết người.
Những dây dưa giữa hai người, còn cả tư tâm của Triệu Vong Trần, người ngoài làm sao biết được. Tự nhiên là cảm thấy Phương Khinh Trần e ngại thể diện không tiện chủ động hỏi, mà đồ đệ chu đáo Triệu Vong Trần này đang nhọc lòng thay sư phụ.
Tần Húc Phi cười nói: “Triệt hết nhân thủ ở Phương hầu phủ đi, với sự khôn khéo của Phương Khinh Trần, người của chúng ta làm sao giấu được ánh mắt y, chẳng qua lười so đo với ngươi thôi. Nếu y thật muốn có động tác, sợ cũng không phải là chúng ta có thể tra xét ra. Lòng thù hận, ý nghi kỵ giữa Tần Sở, tất nhiên khó tránh. Chỉ là chúng ta đã phải cùng chấp chưởng triều chính, chung quy phải học thông cảm tín nhiệm lẫn nhau. Đừng mãi nghĩ sự khác biệt Tần Sở. Hiện tại phiến quốc thổ này cũng là quốc thổ của chúng ta, nếu không muốn người khác coi chúng ta là ngoại tộc, bản thân chúng ta đầu tiên không thể lúc nào cũng lấy tâm nghi kỵ phòng bị đối đãi người ta.”
Kỳ Sĩ Kiệt cúi đầu đáp vâng, thấp giọng nói: “Sĩ Kiệt vô năng, không thể như Liễu tướng quân, phân ưu giúp Vương gia.”
Tần Húc Phi mỉm cười: “Sĩ Kiệt, các ngươi ở bên cạnh ta, toàn tâm toàn ý vì ta, đã là giúp ta nhiều lắm rồi.”
Kỳ Sĩ Kiệt hơi động dung, chần chừ một chút, mới nhẹ giọng nói: “Vương gia, kỳ thật, kỳ thật, Liễu tướng quân mấy năm nay, vẫn đều đang kiệt lực khôi phục tin tức lui tới cùng Tần quốc. Chúng ta âm thầm phái ra rất nhiều thám tử lén về Tần quốc, ngầm thăm dò tin tức trong nước. Chỉ là vẫn không nói cho ngài biết.”
Tần Húc Phi hơi ngẩn ra, nhưng lập tức gật đầu: “Người làm chủ soái chỉ cần lựa chọn người thích hợp đi làm chuyện thích hợp là được, không cần tất cả chi tiết đều biết hết, A Hằng biết cố quốc là nỗi đau của ta, có rất nhiều chuyện không được kết quả, liền không đành lòng nói với ta, cũng là nên thôi. Ngươi hiện tại nhắc tới, chắc là tuyến kia đã có tin tức gì…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]