“Năm đó, ngươi tại kim điện moi tim, y đương trường phát điên…”
Phương Khinh Trần liếc Tần Húc Phi một cái, Tần Húc Phi nhún vai, dáng điệu “ngươi làm gì ta”, lại nói tiếp.
“Mấy năm qua, cuộc sống của y, thật sự rất không tốt. Lúc ban đầu, y chỉ biết ôm di thể ‘ngươi’, cùng với một thanh bảo kiếm, bất cứ ai đến gần là vung kiếm loạn xạ. Sở Lương cho rằng không ra thể thống gì, hạ lệnh đem ‘ngươi’ an táng. Nhưng Sở Nhược Hồng vừa phát hiện có người đến đoạt ‘ngươi’, là lực lớn vô cùng, điên cuồng tột cùng, giằng co một hai ngày, mắt thấy ‘ngươi’ đã bắt đầu bốc mùi, Sở Lương liền hạ lệnh kiên quyết đoạt lấy. Binh tốt kéo cánh tay y ra, bẻ gãy ngón tay y, mới cố đoạt được ‘ngươi’ từ trong tay y ra.”
Phương Khinh Trần hoàn toàn xác định Tần Húc Phi không có hảo ý. Y cứ một mực nói ‘ngươi’ đặc biệt cường điệu. Triệu Vong Trần phía sau hô hấp hơi ồ ồ, dường như nhịn không được phải mở miệng bác bỏ, Phương Khinh Trần chỉ ngoảnh lại lườm gã một cái, thế là Triệu Vong Trần không hó hé gì nữa.
“Không nhìn thấy ‘ngươi’, Sở Nhược Hồng không ăn không uống, đâm loạn xạ. Cho dù người bốn phía phòng thủ cẩn thận hơn, cũng chẳng có biện pháp ngăn cản y trong cơn điên cuồng nhiều lần bị thương. Y không ngừng điên cuồng gào thét ‘Khinh Trần Khinh Trần’, gào từ sớm đến tối, lại từ tối gào đến sớm, cổ họng khản đặc, đến cuối cùng khi lực cạn hôn mê, đã thổ huyết. Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446542/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.