“Đừng quên, trên thế giới này, không phải chỉ có Sở quốc.”
Phương Khinh Trần lời vừa nói ra, trong phòng lòng người càng dao động. Thời điểm lửa sém lông mày, tự nhiên chỉ nhìn trước mắt. Nhưng hiện tại cục Sở quốc nam bắc giằng co đã thành, tình thế ổn định, nếu họ thở qua hơi này, có thể bứt thân lui vài bước, nhìn cũng liền xa hơn.
Các quốc gia lớn nhỏ lân cận Sở quốc, đến bây giờ vẫn lãnh nhãn bàng quan, chưa từng nhúng tay vào nội chiến Sở quốc, chẳng qua là bởi vì Sở quốc vẫn thiên tai binh họa, cho nên thời cơ đục nước béo cò lần này, vẫn chưa phải tốt nhất. Ai không muốn mở mang bờ cõi, tăng cường quốc lực? Những tiểu quốc đó còn chưa dám, chờ lúc họ và Tần Húc Phi đánh đến lưỡng bại câu thương, Tần Tề hai quốc nếu như không đến ngư ông đắc lợi, đó mới là lạ đời.
Thế nhưng trận này có thể không đánh sao? Cho dù Tần Húc Phi có thể dung được họ an cư ở phía nam, họ lại có thể nào ngồi nhìn quốc thổ bị dị tộc phân cắt một nửa? Đối với đám quân nhân họ đây mà nói, đó sẽ là vết nhơ cả đời cũng không chùi đi được.
Cuối cùng, vẫn là Trác Lăng Vân cất bước ra khỏi chỗ, trầm giọng nói: “Phương hầu khẩn cấp gọi chúng ta tới thương nghị, chắc là trong lòng sớm có định đoạt. Vô luận lợi hại được mất, có lời gì, Phương hầu cứ phân phó là được.”
Ánh mắt Phương Khinh Trần cực chậm chạp cực trì hoãn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446530/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.