Đêm này, không ngủ.
Phương Khinh Trần và Tần Húc Phi ở bờ sông gọi nhau một tiếng, Tần Húc Phi chỉ ở trên ngựa chắp tay thi lễ thật sâu rồi quay ngựa. Không hỏi thương tình của Liễu Hằng, không cảm ơn Phương Khinh Trần giúp đỡ, về phần yêu cầu Phương Khinh Trần trả lại đám Liễu Hằng, càng không nhắc tới.
Phương Khinh Trần cũng không nói nhiều, giục ngựa trở về, hai bên đều tự bận rộn việc mình, một màn cùng chung kẻ thù kia, đã là mây khói thoảng qua.
Tần quân hạ trại ngay tại chỗ, bày ra tư thế chuẩn bị trường kỳ chờ đợi. Hai bờ sông nam bắc, lửa trại bập bùng, tranh nhau chiếu sáng, chiếu ứng nước sông sáng tối chập chờn, một phiến vàng lộn xộn.
Một phiến tình thơ ý họa đẹp đẽ, đều gửi gắm nước chảy.
Thủ hạ Phương Khinh Trần rất đau đầu. Năm ngàn người đánh mấy vạn người, đánh đến khi thống khoái, đánh xong thì lại thống khổ. Trừ đi số đã chết, thương đến không thể động đậy, vắt giò lên cổ mà chạy trốn, đám đầu hàng này vẫn còn hơn vạn người, chẳng lẽ có thể chôn sống hết?
Chuyện giết tù binh kiểu này, Phương Khinh Trần không làm được, cũng không thể làm. Những người này chẳng những đều là người Sở, mà còn… đều là tráng lao động!
Kết quả là, chỉ có nhận mệnh vất vả.
Hạ trại tại chỗ, đoạt đi tất cả vũ khí trang bị lương thảo của thuận thiên quân. Năm ngàn kỵ binh này, chinh phạt mệt mỏi vô cùng, nhưng một nửa trong đó vẫn phải không ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446522/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.