Chân trời phương tây vẫn còn một vệt sáng màu vàng. Không trung phương đông lại chỉ còn màu xanh trắng vào đêm. Tinh quang vẫn chưa hiện ra, một vầng trăng lưỡi liềm lờ mờ, cũng đã nhàn nhạt ngưng giữa không trung.
Bờ bắc, Tần Húc Phi và mấy vạn Tần quân, nương ánh tà dương cuối cùng này, không hề chớp mắt ngóng nhìn bờ bên kia.
Tịch dương trầm tịch, một chút hy vọng may mắn họ không chịu không nỡ từ bỏ kia, rốt cuộc cũng trầm tịch từng chút.
Tâm đã trầm đến đáy cốc, nhưng khoảnh khắc này vương kỳ thuận thiên quân tung bay cao cao phương xa kia đột nhiên bị gãy, thuận thiên quân bỗng nhiên đại loạn, mấy vạn nhân mã bỏ chạy tứ tán, hỗn loạn vô cùng!
Tần Húc Phi chấn động, nhảy lên yên ngựa, đứng thẳng trên lưng ngựa, thân thể thẳng tắp, dốc hết thị lực mà nhìn!
Cách xa như vậy, làm sao nhìn rõ được. Trong tiếng hò hét kêu gào lộn xộn ở bờ đối diện đó, lại đột nhiên nứt ra tiếng gầm to chỉnh tề rung trời động đất: “Giết! Giết! Giết!”
Hổ vào đàn dê, gà bay chó sủa, giữa bộ binh bạt ngàn sơn dã, bao nhiêu kỵ binh cao hơn người một đầu, từ xa lại gần, đâm dọc đánh ngang mà đến!
Một thớt dẫn đầu, bạch mã khinh kỵ, ngân giáp bạch bào, nhanh như điện chớp, dẫn đầu xa xa, nơi đi qua huyết sắc tung tóe, thuận thiên quân tháo chạy bốn phía.
Một bóng trắng, nháy mắt đã đến bờ sông, hướng về bờ bắc, xa xa giơ ngân thương lên!
Mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446518/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.