Nhìn vẻ mặt y ảm đạm như thế, Liễu Hằng bỗng nhiên khe khẽ cười rộ: “Húc Phi, ngài không cần tự tìm phiền não nữa. Ngài thật cho rằng trong quân toàn là thánh nhân, sách giải thoát của ngài, ngài cho là mọi người chưa từng nghĩ tới?”
Y hiếm khi không xưng điện hạ, hô thẳng tên. Tần Húc Phi nghe mà ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hảo hữu.
Liễu Hằng cười đến bất đắc dĩ: “Thương lượng đúng là từng thương lượng. Đáng tiếc là đường này không thông. Đám chúng ta đi theo ngài quá lâu rồi. Cho dù ngài chết, người ngồi ở vị trí đó, đều không dung được chúng ta chưởng binh quyền nữa. Cùng với sau khi trở về bị phân cắt điều phòng, rời rạc tản mác, thúc thủ vô sách chờ đợi bị thanh toán, còn không bằng ở đây cùng ngài đánh ra một mảnh thiên địa.”
Tần Húc Phi mở miệng, lại ngậm miệng.
Liễu Hằng lắc đầu. Vị chí giao hảo hữu này của mình, trên đạo làm vương đã ngốc đến hết thuốc chữa.
“Thôi ngài đừng nghĩ mấy ý niệm lộn xộn này nữa.” Liễu Hằng cười: “Ngẫm lại làm sao bảo vệ tốt bản thân mới là thật. Nhìn sự hỗn loạn của Sở quân sau khi Phương Khinh Trần chết đi, nếu ngài chết, quân đội Sở quốc sẽ có thể dễ dễ dàng dàng xơi tái chúng ta, còn nói gì về nước.”
Tần Húc Phi nhìn vẻ tươi cười của hảo hữu dưới ánh mặt trời, bất giác cũng cười. Nói thật là đều vô cùng hợp lý. Nhưng nói đến cùng, chẳng qua là họ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446513/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.