Rất nhiều rất nhiều năm về sau, Lư Đông Ly luôn vô số lần nhớ lại, vào cái đêm một trời sao sáng, ánh trăng ôn nhu đó, bằng hữu quan trọng nhất trong sinh mệnh của y, mang theo vẻ tươi cười vĩnh viễn không chút để tâm kia, như vui đùa mà hỏi một câu đó.
“Đông Ly, nếu ta chết, ngươi sẽ thế nào?”
Còn nhớ đêm đó y nghe vậy chỉ cười: “Ngươi lại nghĩ vớ vẩn gì thế, trước kia không phải cả ngày khoe khoang mình võ nghệ cao cường sao?”
“Chính là võ nghệ cao cường mới dễ xảy ra chuyện. Người thiện quyền thuật thường chết trong tranh đấu, huống chi ta cả ngày làm đều là việc vào sinh ra tử này.” Phong Kính Tiết cười uể oải, vẫn không nhìn ra thái độ đó là đùa giỡn hay nghiêm túc, “Đông Ly, nếu ta chết, ngươi sẽ thế nào?”
Lư Đông Ly trầm mặc, nếu nói tướng lĩnh Định Viễn quan, ai có khả năng xảy ra chuyện nhất, đó tự nhiên là Phong Kính Tiết. Hầu như mỗi một lần chiến đấu, việc nguy hiểm nhất, nhất định là do y đảm đương.
Bởi vì y mạnh nhất, cho nên chuyện nặng nhất mệt nhất khổ nhất gian nan nhất, trước nay luôn do y làm.
Làm chủ soái, mỗi một lần, y đều hết sức đương nhiên mà đem trọng trách nặng nhất chất xuống bằng hữu tốt nhất.
Năm tháng đằng đẵng như thế, chiến đấu vô tận như thế, y có từng một thời một khắc nghĩ tới, nếu Phong Kính Tiết chết, y nên làm thế nào?
Mỗi một lần Phong Kính Tiết nhận nhiệm vụ nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-4-phong-trung-kinh-tiet/3008025/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.