Hung tợn đập chồng công văn trên bàn, trên mặt tri phủ Trấn Giang tràn đầy vẻ dữ tợn phẫn hận: “Lần này tới quả nhiên là Phong Kính Tiết.”
“Nghe nói việc áp lương đều là Phong Kính Tiết làm, tiểu nhân vốn còn lo, hắn biết đại nhân là tân nhiệm Tri phủ Trấn Giang, không dám đến, nhường việc lần này cho người khác, nào ngờ hắn vẫn không biết sống chết xông đến.” Quản gia của Tri phủ hiện giờ, chính là một trong những tùy tùng lúc trước theo Tô Lăng đến Định Viễn quan, lúc này đang mặt mày hưng phấn ra chủ ý cho chủ tử nhà mình, “Phủ Trấn Giang chúng ta đây lại chẳng phải Định Viễn quan của hắn, chỉ bằng mấy trăm người trên tay hắn kia, có thể làm được chuyện gì, còn không phải đại nhân muốn hắn sống thì được sống, muốn hắn chết là chết, tùy tiện làm khó thế nào, đều do tâm ý của đại nhân.”
Tô Lăng nhìn tên quản gia đang cười nịnh, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi xem họ Phong kia là cuộn giấy? Người này có thể dẫn theo ba trăm binh mã, giết quá nửa số năm ngàn truy binh Trần quốc, chỉ bằng hai ngàn trú quân chưa từng đánh trận đó của phủ Trấn Giang chúng ta, có thể làm gì hắn?”
Quản gia sửng sốt một chút, mới nói: “Đánh công khai đương nhiên không phải không cần, nhưng đây là đất của chúng ta, khắp nơi tìm chút phiền toái cho hắn, chuẩn bị chút giày nhỏ cho hắn xỏ, khiến hắn…”
Tô Lăng chỉ cười gằn, năm đó Lư Đông Ly một thư sinh văn nhược bị chọc nóng cũng dám cưỡng ép Tổng đốc đại nhân, huống chi loại người hãn mãng vô pháp vô thiên như Phong Kính Tiết. Hắn chẳng dễ dàng gì bước lên chức tôn sư một phủ, vẫn nói thân thể ngàn vàng, không thể ngồi dưới mái sụp, tuyệt không định để mình có bất cứ nguy hiểm gì: “Ngươi đừng bận tâm chuyện này nữa, thay ta truyền lời xuống, đem lương thực điều tới từ các nơi chiếu theo số lượng trong công văn chuẩn bị cho tốt, không thể thiếu, càng không được lẫn cát đá, hết thảy đều phải tốt nhất, tuyệt không thể để họ Phong kia tìm ra một chút sai lầm, mau đi đi.”
Quản gia sửng sốt: “Đại nhân…”
Tô Lăng lạnh lùng quét qua hắn một cái: “Còn muốn bản đại nhân chậm rãi giải thích cho ngươi sao?”
Quản gia vội vàng hành lễ: “Tiểu nhân đi truyền lời của đại nhân ngay đây.” Quay người chạy đi như bay.
Tô Lăng có thể không cần nhiều lời với một quản gia nho nhỏ, nhưng với phu nhân nhà mình, lại không thể không giải thích.
Trượng phu hiện giờ đã thăng đến có thể khai nha kiến phủ, Tô phu nhân sớm đã chuyển cả nhà đến phủ Trấn Giang. Nghe nói mệnh lệnh của Tô Lăng, vừa kinh vừa giận, vừa mở miệng là oán trượng phu vô dụng: “Chàng tốt xấu gì cũng là một nam nhân, ngày đó chịu thiệt đến vậy trong tay hắn, hiện giờ người ta đâm vào tay, chàng cũng chẳng biết báo thù, quá không có cốt khí.”
Tô Lăng cười trấn an thê tử: “Phu nhân, nàng không hiểu, trên quan trường hiểm nguy khắp chốn này, ta có thể đi đến một bước này, chính là dựa vào cẩn thận dè dặt, mọi sự đều phải suy xét năm lần bảy lượt, tuyệt không thể sính nhanh nhất thời. Phong Kính Tiết kia võ nghệ cao cường, lại to gan lớn mật, nếu công khai gây chuyện, không ai biết hắn có thể làm ra chuyện gì. Thù này đương nhiên không thể không báo, nhưng trước khi báo thù, phải đảm bảo bản thân chúng ta an toàn mới được.”
Tô phu nhân không cam tâm không tình nguyện nói: “Cho dù không tiện đối đầu công khai, ngầm kéo chân sau cũng được mà. Không phải hắn muốn lương thực sao, chúng ta kéo dài không cho là được.”
“Phu nhân của ta, trong quân không có lương thực, thế tất có loạn. Cho dù là ngày trước khi Định Viễn quan không đáng kể, những quan viên chúng ta đây, thứ gì cũng dám lề mề cắt xén, chỉ riêng quân lương là tuyệt đối không dám thiếu. Huống chi hiện giờ, họ liên tục thắng trận, chạm tay là bỏng, không lâu trước còn vừa lên kinh nhận Thánh thượng triệu kiến ban thưởng. Nếu chúng ta vô duyên vô cớ ngâm quân lương không cho, đến lúc đó tên vô tình vô nghĩa Lư Đông Ly kia, một đạo tấu chương tấu lên triều đình, phu quân nàng sợ là phải chịu cái khổ lớn hơn.”
“Sao lại là vô duyên vô cớ? Không phải nói quận Vĩnh Yên năm nay gặp nạn châu chấu, không thu hạt nào, quan phủ không cứu tế được ngần ấy người, còn tứ xứ xua đuổi họ, nạn dân quá đói lẻn đi ăn xin khắp nơi, nơi đi qua, quan phủ các nơi đều đóng cửa không nhận sao? Còn có một lộ nạn dân lưu lạc ăn xin là chạy đến chỗ chúng ta. Chàng hôm qua còn khẩn cấp triệu đám quan viên lớn nhỏ của phủ Trấn Giang đến thương nghị, phải đóng chặt cửa thành, không cho nạn dân vào thành, để tránh xảy ra bạo loạn.” Phu nhân vội vàng nói, “Chúng ta cứ kéo dài vài hôm trước, chờ đám nạn dân đến rồi, dứt khoát mở cổng thành, kêu nạn dân vào, đến lúc đó nói, lương thực đã dùng cứu trợ thiên tai hết rồi, lý do quang minh chính đại này, thiết nghĩ Phong Kính Tiết cũng chẳng thể làm gì?”
“Làm như vậy, Phong Kính Tiết cũng chẳng thể làm gì ta, thế nhưng vạn nhất bị Lư Đông Ly tấu lên, truyền đến triều đình, tuy nói vì cứu tế mà phát quân lương, không phải lỗi lớn, nhưng nếu để cấp trên cảm thấy ta quá vô năng, cứu nạn dân làm lỡ quân lương đại sự, việc này với sĩ đồ của ta sợ là chỉ hại không lợi.” Tô Lăng nhíu mày lắc đầu, “Hơn nữa, cho dù làm như vậy, nhiều nhất chỉ làm khó được Phong Kính Tiết, không hoàn thành công vụ, mặt không vẻ vang, chẳng có tổn thương khác, vậy sao có thể tính là báo thù.”
Tô phu nhân vừa tức vừa vội vừa chán nản: “Theo như chàng nói, chúng ta không thể làm gì hết, bị hắn đánh suông một trận, hiện giờ hắn đến, chỉ có thể thức ngon rượu ngon chiêu đãi, muốn gì cho đó?”
“Phu nhân, nàng yên tâm, không phải ta không báo thù, chỉ là nhất định phải cho Phong Kính Tiết một trận nhớ đời, còn chẳng tìm ra lý do gì để làm khó ta.” Tô Lăng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lạnh lẽo, “Hắn cho ta bốn mươi gậy, ta nếu không thể hoàn trả gấp đôi, thề không làm người.”
Đoàn xe lương hùng dũng đi trên quan đạo, quan binh phụ trách, không ai không chân cao khí ngang, thần sắc phấn chấn.
Thật hiếm được, đám dân nghèo làm lính họ cũng có ngày uy phong thế này. Nhớ lúc trước thời điểm Phạm đại soái quản sự, có ai coi trọng họ đâu, đều nói họ là đám bỏ đi chỉ biết nhận lương bổng không biết đánh giặc, khi theo tướng quân ra ngoài làm công vụ, đi đến đâu cũng bị lão bách tính xem thường, đám sai dịch địa phương cũng luôn lạnh nhạt bạc đãi.
Hiện giờ lại rất khác, ai chẳng biết họ là anh hùng đánh bại giặc ngoài, đi đến đâu lão bách tính cũng dùng ánh mắt kính nể nhìn họ, quan viên, sai dịch, tiếp ứng phối hợp dọc đường đều chuẩn bị chu toàn, chỉ sợ chậm trễ.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều ngoác miệng cười ha hả, tự mình cảm thấy tốt vô cùng.
Thế nhưng Phong Kính Tiết làm chủ tướng, tâm tình lại vừa vặn tương phản, hiện tại thu cao khí sảng, phong thanh nhật lãng, thế nhưng bản thân y lại buồn bực cực độ.
Lần này cố ý muốn tới phủ Trấn Giang, vốn chính là muốn phiền toái Tô Lăng.
Lần trước buổi tối cùng Lư Đông Ly tán dóc, tên kia không cẩn thận lỡ lời, nói ra chuyện Tô Lăng bảo vợ đi làm nhục Tô Uyển Trinh một phen, trong lòng Phong Kính Tiết liền tồn chút ý tứ không qua được với tân nhiệm Tri phủ đại nhân Trấn Giang.
Vốn nghĩ lần này mình dẫn người đâm vào tay hắn, cái tên khí lượng hẹp hòi kia nhất định sẽ tìm cách gây chuyện, mình sẽ có thể gặp chiêu phá chiêu, khởi binh hỏi tội, cho hắn việc nhỏ hóa lớn, khiến hắn thiệt to một lần. Không nghĩ tới ôi, không nghĩ tới…
Vị Tô đại nhân kia, đây gọi là nhiệt tình, đây gọi là chu đáo. Mặt mày tươi cười dẫn đám quan viên lớn nhỏ đến nghênh đón, chạy lên chạy xuống sắp xếp chỗ dừng chân nghỉ ngơi cho họ, ngay cả việc ăn uống sinh hoạt của binh lính nhỏ nhất cũng chiếu cố chu đáo. Uổng công y ngàn phòng vạn phòng, chờ người ta ra chiêu, không thấy người phóng hỏa, chẳng thấy người hạ dược, càng chưa từng có ai chạy tới kiếm chuyện sinh sự, hết thảy đều bình thường quá đáng, yên ổn quá đáng.
Đến cả lương thảo, người ta cũng sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ mình kiểm nhận. Y cẩn thận mở từng bao ra kiểm, soạt, toàn là gạo thượng đẳng, cân cẩn thận, sợ là một cân cũng không đưa thiếu.
Việc này quả thực quỷ dị, dù là quân đội hoàng thân quốc thích đích thân đốc sư, cũng không thấy lương thực hậu phương cung cấp có thể tốt như vậy.
Thế nhưng, chung quy không thể trách tội người ta làm việc quá tốt quá ân cần chứ?
Y ngang tàng vô lễ, Tri phủ đại nhân người ta khiêm tốn hòa khí, y cư xử lạnh lùng, Tri phủ đại nhân người ta vĩnh viễn vẻ mặt tươi cười, y đá xe, xé bao, rải lương thực đầy đất, người ta thậm chí không thèm hơi nhíu mày, một lần nữa bảo người xếp bao lên xe.
Thật sự khó mà đưa tay đánh mặt cười. Phong Kính Tiết y có thể cố tình gây sự, thế nhưng nếu quá đáng thật, đừng nói Lư đại nguyên soái cổ hủ kia không thể tha cho, ngay cả mấy thân binh bên cạnh này, nhìn cũng thấy y quá đáng.
Rõ ràng là ra sức đánh một quyền, lại đánh trúng cục bông, cảm giác vô lực này khiến y buồn bực tột cùng.
Tuy rằng đám thủ hạ cảm thấy chuyến này rất uy phong rất thuận lợi rất nở mày nở mặt, bản thân y tâm tình lại không làm sao tốt được. Trừ không đạt thành mục đích, cũng luôn có một cảm giác cực không ổn.
Vị Tô đại tri phủ kia, có nhìn thế nào cũng chẳng phải một quân tử lấy đức báo oán. Lần này cho dù là không gây sự với y, cũng không có lý nào làm việc tốt đến vậy, tìm chút lý do đùn đẩy một chút, hoặc là lấy chút lương thực kém chất lượng cho y, không tính là thất trách, tại sao lại…
Dọc đường mọi người đều cao cao hứng hứng, chỉ có mình y rầu rĩ suy nghĩ.
Tiếc là đời này không thể so với lúc làm Đại tướng quân, Đại tể tướng ngày trước, trong tay chẳng có mạng lưới tình báo hoàn thiện, lại nằm trong thời đại nguyên thủy trao đổi tin tức vô cùng chậm chạp này, không thể kịp thời câu thông tin tức với chư quận hậu phương, cũng không có tư liệu gì để có thể lấy đến phân tích phán đoán, nhất thời thật sự khó mà xác định trong hồ lô của tay kia rốt cuộc bán thuốc gì.
Tiểu Đao cao hứng bừng bừng thấy Phong Kính Tiết dọc đường luôn uể oải, nhịn không được nói: “Tướng quân, công vụ lần này chúng ta làm thuận lợi như vậy, sao không thấy ngài tươi cười chút nào?”
Phong Kính Tiết lạnh lùng nói: “Các ngươi không cảm thấy việc này thuận đến thái quá?”
Tiểu Đao gãi đầu: “Nói cũng phải, lần trước nghe nói Vĩnh Yên gặp họa, nạn dân chạy khắp nơi, còn tưởng lương khố Trấn Giang cũng căng, chẳng ngờ lại cho chúng ta quân lương dễ dàng như vậy.”
“Đúng vậy. Vĩnh Yên cách Định Viễn quan chúng ta quá xa, khó trách tướng quân ngài không biết.” Tiểu Đao cười nói, “Triệu Nhị thủ hạ của tôi kia bản thân chính là người Trấn Giang, huynh đệ y là quân tốt thủ thành, lần này đến Trấn Giang, y nghe huynh đệ y nói, Vĩnh Yên gặp nạn châu chấu, nạn dân sẽ nhanh chóng chạy đến Trấn Giang, mấy người giữ cổng thành bọn họ đến lúc đó sẽ phải khá vất vả, không cho nạn dân vào thành thì quá nhẫn tâm, để nạn dân vào thành lại phải chịu đòn của Tri phủ đại nhân…”
Không đợi gã nói xong, Phong Kính Tiết đã lạnh lùng nói: “Sao ngươi không nói sớm?”
Tiểu Đao gãi đầu, hoàn toàn không biết mình phạm lỗi chỗ nào: “Việc này, tôi cũng là khi tán dóc với Triệu Nhị nghe y nói thôi, việc này, Vĩnh Yên cách Định Viễn quan chúng ta rất xa, họ gặp họa có thể liên quan gì đến chúng ta, tôi không biết việc này cũng phải báo lên tướng quân.”
Phong Kính Tiết căn bản không để ý gã nói gì, chỉ ngẩng đầu đưa mắt nhìn bốn phía: “Nơi này còn trong địa giới Trấn Giang không?”
Tiểu Đao vội hô to một tiếng: “Triệu Nhị, chúng ta ra khỏi địa giới Trấn Giang chưa?”
Trong quân sĩ có người lên tiếng: “Đã ra một canh giờ rồi.”
Phong Kính Tiết sắc mặt lạnh lùng, chợt ghìm ngựa: “Lui về, lập tức lui về hạt khu phủ Trấn Giang.”
Tiểu Đao sửng sốt một chút: “Tướng quân, chúng ta đây…”
Phong Kính Tiết giận dữ nhìn gã một cái: “Ngẩn ra cái gì, lúc đánh giặc nghe quân lệnh các ngươi cũng chậm trễ như vậy?”
Tiểu Đao bừng tỉnh, lập tức quát lớn: “Tướng quân có lệnh…”
Chưa dứt lời, bỗng nghe Phong Kính Tiết thở dài một tiếng: “Thôi, không kịp nữa rồi.”
Tiểu Đao lăng lăng quay đầu nhìn Phong Kính Tiết, Phong Kính Tiết lại chỉ cười khổ, lẳng lặng nhìn phương xa, vô số bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]