Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết cực kỳ thân cận nên cũng không ngại hiềm nghi, lúc cùng tiệc cũng bảo Tô Uyển Trinh ngồi chung.
Tô Uyển Trinh vốn chỉ định ăn tùy ý một chút rồi lấy cớ chăm con để rời khỏi, các nam nhân tụ tập một chỗ, nếu có nữ nhân ở bên cạnh, chung quy sẽ không được tự nhiên.
Nào ngờ Phong Kính Tiết hưng trí cực cao, rượu đến là cạn, rượu trên bàn quá nửa là y uống, sau đó uống đến hơi mơ hồ, đầu óc choáng váng kêu buồn ngủ.
Lư Đông Ly đương nhiên biết tửu lượng của y không chỉ như thế, nhưng cũng chẳng vạch trần.
Từ sau khi về nhà, y đã bảo Uyển Trinh thu dọn một gian đơn độc trong nhà làm phòng khách cho Phong Kính Tiết, mặc dù cái tên luôn được chúng *** phủng nguyệt, vĩnh viễn không lo không có chỗ đi kia, e rằng dù là một lần cũng chẳng đến, nhưng y lại muốn bảo đảm, vô luận ngày nào, chỉ cần Phong Kính Tiết gõ cửa nhà này, thì nhất định phải có một gian phòng chỉ thuộc về y, cho y nghỉ ngơi.
Lúc này liền tiến đến kéo Phong Kính Tiết dậy, đưa y về phòng.
Vào phòng, Phong Kính Tiết chẳng thèm cởi áo, trực tiếp nhào lên giường, vươn vai, từ nội tâm thở dài một tiếng: “Cuối cùng cũng có thể không bị quấy nhiễu ngủ một giấc.”
Lư Đông Ly nhìn y một cái như cười mà không, mới đẩy cửa ra ngoài.
Thế mà kỳ vọng tốt đẹp là được ngủ một giấc ngon lành của Phong Kính Tiết lại thất bại, tiếng kêu bên tai truyền đến khiến y suýt hộc máu.
Phong Kính Tiết chán nản: “Cô cũng không chịu nhìn xem, đã là tình huống gì rồi, còn bảo thủ túm chặt không buông cái ảo tưởng nhàm chán đó.”
Y ngẩng đầu, nhìn bóng đêm tĩnh lặng ngoài cửa sổ: “Phải tốt phúc thế nào, mới có thể có hiền thê như vậy. Lư Đông Ly nếu phụ Tô Uyển Trinh, quả thực thiên lý bất dung.”
“Chúng ta không thảo luận Lư Đông Ly, chỉ đang nói về cậu, bản thân cậu thì sao, gặp Tô Uyển Trinh, cậu có ý kiến gì, có cảm khái gì không?” Giọng điệu vui tươi hớn hở chỉ thiếu nhét máy khuếch âm vào miệng, khiến Phong Kính Tiết hung tợn nghiến răng: “Trương Mẫn Hân, ý kiến duy nhất của ta là, sau khi trở về làm sao mách giáo sư những quấy rối ác ý của cô.”
Tô Uyển Trinh mang theo ý cười nhàn nhạt, thu dọn bát đũa. Nàng tuy là nữ tử thân tại khuê phòng, nhưng không phải không nhìn thấu tâm ý của Phong Kính Tiết. Đêm nay phải là đêm thuộc về nàng và Lư Đông Ly. Đêm cuối cùng trước khi ly biệt này, nam tử bạch y tuấn lãng kia muốn giúp họ bảo vệ và quý trọng mỗi một phân thời gian.
“Uyển Trinh, việc này không cần tự làm, bảo Trụy Nhi là được.” Tiếng Lư Đông Ly nhẹ nhàng truyền đến.
Nàng không khỏi lại cười. Trượng phu nàng, kỳ thật khá vụng về, rất nhiều thời điểm cũng chẳng biết làm sao biểu đạt sự thương tiếc và quan tâm của mình.
“Vốn mấy việc vặt trong nhà, trước kia đều là thiếp tự mình thuận tay làm, chàng việc này không để thiếp làm, việc kia cũng không để thiếp làm, không sợ chiều hư thiếp.” Nàng nở nụ cười đưa mắt nhìn Lư Đông Ly, “Phong công tử thu xếp tốt rồi chứ?”
“Y còn có thể có gì không tốt. Vừa chạm giường là chỉ muốn ngủ.” Lư Đông Ly cười nói, “Nàng ngày trước luôn nói muốn gặp y, hôm nay coi như gặp rồi, cũng bất quá là hai con mắt một cái miệng, chẳng có gì hiếm lạ.”
Tô Uyển Trinh cười nhẹ. Với người thân tại khuê phòng như nàng mà nói, tài phú từng có, chiến công từng lập, truyền kỳ từng trải của người kia, với nàng, đều xa xôi đến mức hoàn toàn không có ý nghĩa.
Nàng nhớ, là những phong thư sơn trường thủy viễn chưa từng đoạn tuyệt kia, là những món lễ vật nho nhỏ ngàn dặm vạn dặm, luôn mang theo ôn tình đạm đạm kia, là người mà Tri phủ cũng vậy, Nguyên soái cũng thế, chỉ biết một bằng hữu tên Lư Đông Ly kia.
Người nàng chưa từng gặp mặt, lại dần dần quen thuộc từ trong những văn tự phóng túng, thơ văn tùy tính, lễ vật lớn nhỏ như tùy ý lại như cẩn thận kia.
Người nọ có đôi mắt cực sáng ngời lại cực có thể khiến lòng người yên tĩnh.
Người nọ có thể vừa nhìn đã thấu bệnh tình của nàng, nhưng cũng có thể tôn trọng lựa chọn của nàng, đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Người nọ có thể thản nhiên đem chuyện trong quân nói hết cho nàng, ánh mắt trong sáng, khiến nàng tin chắc rằng tất cả mọi thứ y chưa từng giấu giếm.
Nguyên soái cùng binh lính ăn củ cải rau khô kia, mãng phu liều mạng trong phủ Tổng đốc kia, đồ ngốc dùng đôi tay cầm bút làm thơ đi cầm đao bắn tên, mỗi ngày thao luyện cùng binh sĩ, càng ngày càng giống một kẻ võ biền kia, chủ soái khi quân địch đột kích, vĩnh viễn ưỡn ngực đứng trước nhất, đưa lưng cho binh sĩ kia…
Tất cả khốn khổ, tất cả gian nan, tất cả nguy hiểm, y đều từng chút nói hết cho nàng.
Y không hề vì sợ làm một nữ tử nhu nhược kinh hãi mà giấu giếm nàng, y không hề giương chiêu bài suy nghĩ thay nàng rồi chỉ nói những lời bớt buồn.
Y cho nàng biết, trượng phu nàng rốt cuộc vì quốc gia, vì bách tính, vì vô số binh lính biên thành, đã làm những gì, đảm đương những gì. Y làm cho nàng, tại bất cứ thời điểm nào đều có thể vì trượng phu mình mà không thẹn với lòng, mà kiêu ngạo đối mặt với hết thảy. Y làm cho nàng, bất kể tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, tương lai còn sẽ mất đi những gì, đều có thể thản nhiên vì thân là thê tử của Lư Đông Ly mà thấy vinh quang.
Dù là khi kể tình cảnh nguy hiểm nhất, cục diện gian nan nhất, ánh mắt người nọ, vẫn sáng ngời mà yên bình, dưới ánh mắt như thế, nàng đang lắng nghe hết thảy, lại không thấy kinh hoảng, không hề lo lắng một cách thần kỳ.
Chỉ cảm thấy, bây giờ đi biên quan, dù vạn dặm xa xôi, vạn ngàn hiểm nguy, nhưng người này nhất định sẽ thời thời khắc khắc bảo vệ bên cạnh phu lang.
Dù trời long đất lở, cũng không rời không bỏ, dù thế giới đổi dời, cũng sinh tử không phụ.
Chỉ cần có Phong Kính Tiết, thì nhất định có Lư Đông Ly, nếu muốn đả thương Lư Đông Ly, trừ phi Phong Kính Tiết thân tử khí tuyệt, mới có khả năng đạp xác y bước qua.
Người nọ chưa hề hứa hẹn một câu hào ngôn tráng ngữ, chỉ cười nhàn nhạt, kể ra những năm tháng cùng Đông Ly đi qua, những chiến đấu cùng nhau đối mặt đó, chỉ là, dùng vẻ mặt không chút để ý như vậy để kể lại quá khứ, dùng ánh mắt bình tĩnh an hòa như thế mà nhìn nàng chăm chú, thế là nàng liền minh bạch.
Y cho nàng biết hết thảy, để nàng không còn có các loại thiết tưởng đáng sợ nữa, y đã hứa hẹn hết thảy, để nàng có thể an tâm dùng vẻ tươi cười tiễn trượng phu lên đường.
Lúc này, nghe Lư Đông Ly cười cười nói đến, nàng cũng cười, “Thiếp nghĩ, theo như lời cổ nhân trong sách, có thể gửi gắm ấu nhi, gửi mạng trăm dặm, chính là chỉ bằng hữu như vậy nhỉ.”
Nàng ngưng mắt, yên lặng nhìn trượng phu: “Được hữu như thế, còn cầu gì nữa. Đông Ly, bằng hữu như vậy, chàng nhất định phải quý trọng, tuyệt không thể phụ.”
Đêm đó, Phong Kính Tiết bị Trương Mẫn Hân quấy rầy nhức hết cả đầu, hoàn toàn không biết trong gian phòng cách đó không xa, có một nữ tử dịu dàng đang vì y mà dặn dò trượng phu.
Đêm đó, con trai thứ hai của Triệu vương, Thụy vương điện hạ hiện nay, sau khi đích thân gặp Phong Kính Tiết du thuyết thất bại, vẫn có phần hồn vía lên mây, rốt cuộc triệu thuộc hạ tâm phúc, vận dụng tổ chức mật thám lớn mạnh, mệnh lệnh tra xét tường tận mọi chuyện liên quan đến Phong Kính Tiết.
Đêm đó, Lư Đông Ly và Tô Uyển Trinh vẫn bên nhau đến bình minh, ai cũng không nỡ ngủ, ai cũng không nỡ nhắm mắt, ai cũng không nỡ bỏ mỗi một chớp mắt thời gian quý giá.
Ngày hôm sau, Tô Uyển Trinh tiễn Lư Đông Ly ra tận mười dặm ngoài thành, phu thê hai người nắm tay, có bao nhiêu lời phải nói, lại có bao nhiêu lời muốn nói mà chẳng thể nói ra, đến cuối cùng chỉ đành ngưng mắt nhìn nhau rất lâu không nói gì.
Phong Kính Tiết chẳng buồn quan tâm hai người ẩn tình đưa tình, tình hoài ôn nhu nhìn nhau không nói, tự mình đoạt đứa bé tẹo teo trắng trẻo mũm mĩm kia, ôm trong lòng trêu đùa, không chút để ý mà lôi miếng ngọc bội bên hông xuống, tùy tay đeo lên người hài tử.
Lư Đông Ly phát hiện động tác của y bèn nhìn qua. Phong Kính Tiết quắc mắt trừng lại: “Nhìn cái gì, quà ra mắt ta cho chất nhi mà ngươi cũng có ý kiến à?”
Tuy không biết miếng ngọc bội này có thể khiến mười mấy phú hào xuất sắc nhất giàu nhất các ngành nghề của Đại Triệu quốc trông thấy là mọi sự đều theo, bất quá Lư Đông Ly cũng có thể đoán được, thứ tên này đã cầm ra, tất nhiên phải cực quý giá hoặc có ý nghĩa khác.
Chẳng qua, y biết tính tình Phong Kính Tiết, đồ đã đưa khỏi tay, tự nhiên không có đạo lý lấy lại. Huống chi rất lâu về trước, y đã không còn khách khí với Phong Kính Tiết trong bất cứ việc gì.
Cho nên y chỉ thản nhiên cười cười, khẽ dặn dò Tô Uyển Trinh phải giữ kỹ miếng ngọc bội kia, quyết không thể làm mất hay sứt mẻ rồi thôi.
Đường dài đằng đẵng đều ở dưới chân, tiễn tới tiễn lui cuối cùng vẫn phải đối mặt với phân ly.
Mắt thấy sắc trời dần tối, còn tiễn nữa thì không thể về thành trước khi cổng thành đóng, Tô Uyển Trinh đành phải dừng xe dừng bước, cuối cùng cầm tay nhìn nhau, có thể nói, cũng chẳng qua là hai chữ “bảo trọng” mà thôi.
Lư Đông Ly giục ngựa đi chậm, cũng mấy lần quay đầu buồn bã ngóng nhìn, xa xa phất tay, đến cuối cùng chung quy cắn răng vung roi, cùng Phong Kính Tiết dần dần rẽ bụi mà đi.
Giờ khắc này, thê tử tiễn biệt, ngóng theo bóng phu quân đi xa, từ bây giờ liền bắt đầu chờ đợi lần trùng phùng tiếp theo. Lại không biết, một đời một kiếp này, đây là lần cuối cùng nàng ngóng theo bóng phu lang.
Giờ khắc này, trượng phu đi xa, trong lòng áy náy vô cùng, cắn răng quyết tâm ra đi, chỉ mong có một ngày, can qua chấm dứt, quốc gia an bình, y có thể giải giáp mà về, đền bù hết thảy y đã phụ. Lại không biết, duyên phu thê đời này, với một lần tiễn biệt cuối cùng này, đã hết rồi.
Phong Kính Tiết giục ngựa đồng hành với Lư Đông Ly, thấy y trầm mặc không nói, vẻ mặt vẫn ảm đạm, biết trong lòng y vì trường ly biệt này mà cực bi thương, có lòng giúp y giải tỏa tâm tư, lập tức cười nói: “Ngươi có biết, mấy ngày nay ta ở trong kinh thành chè chén ăn chơi, hoan lạc hết sức, cư nhiên còn biết một vị đại nhân vật?”
Lư Đông Ly ánh mắt khẽ động, nhẹ giọng nói: “Thụy vương điện hạ?”
Phong Kính Tiết cười ha ha: “Người của y đã đi tìm ngươi nhỉ?”
“Không sai, đêm sau khi ta về kinh, có người tự xưng là khách dưới trướng Thụy vương, lặng lẽ đến gặp.” Lư Đông Ly hỏi, “Dụng ý Thụy vương tìm đến ngươi ta cũng đoán được, ngươi trả lời thế nào?”
Phong Kính Tiết cười sang sảng: “Ta bảo với y, câu trả lời Lư soái cho y, chính là câu trả lời của ta.”
Lư Đông Ly lại chỉ cười khổ một tiếng: “Khách đến đêm đó đã nói hết với ta lòng dạ hoài bão, kiến thức hành động của Thụy vương, người này quả là anh hào đứng đầu, y lại chịu đích thân đi gặp ngươi, đủ thấy cũng cực kỳ coi trọng ngươi, việc này cực trọng đại, ngươi nên lấy chí hướng tương lai của bản thân ra cân nhắc, không nhất định phải lấy kiến giải của ta để chi phối cách nghĩ của ngươi.”
Phong Kính Tiết cười lạnh một tiếng: “Lư Đông Ly, ngươi cũng quá coi thường ta, ta há lại là kẻ có thể bị người khác chi phối. Ngươi là ngươi, ta là ta, sở dĩ ta lấy lựa chọn của ngươi để từ chối Thụy vương, không phải bởi vì muốn đi theo ngươi, mà là vì ta biết trên sự kiện này, kiến giải cùng nguyên tắc của ngươi và ta, vừa vặn tương đồng.”
Y lạnh lùng nhìn bức Lư Đông Ly: “Ngươi nói y là anh hào đứng đầu, vậy thì tại sao ngươi phải cự tuyệt y?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]