Phong Kính Tiết đến lúc này mới thong thả gọi một tiếng: “Tô đại nhân, việc của ngài hiện tại đã xong, vậy cho mạt tướng nói chuyện của ta đi chứ.”
Tô Lăng xoay người lên ngựa, sốt ruột nói: “Ngươi có việc gì, liên quan gì tới ta?”
Phong Kính Tiết một phen kéo cương ngựa của hắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Không khéo lắm, vừa vặn có liên quan lớn với Tô đại nhân ngài đó.” Y chợt nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Đại soái trước lúc đi đã giao hết công việc trên dưới Định Viễn quan cho ta. Tô đại nhân, ngài ngày đó dung túng thuộc hạ, gieo rắc lời đồn khắp Định Viễn quan, hủy hoại danh dự của Đại soái, đã là trọng tội, hiện giờ ngài ở trước mặt tướng sĩ trong quan ta, tùy tiện nhục mạ chủ soái quân ta, hơn nữa nói bậy bạ, vu khống Lư soái phạm quốc pháp, vô cớ loạn lòng quân ta, tội lớn như thế ta há có thể tha thứ.”
Tô Lăng giận dữ: “Ta nói toàn là lời thật.”
“Ta phi, Lư đại soái là mệnh quan triều đình, trọng thần quốc gia, há có thể làm ra hành động đạo tặc này, lời này nói ra đến trẻ nít ba tuổi cũng không thể tin, ngươi còn dám ở đây nói xằng nói bậy.”
Tô Lăng vẫn muốn tranh cãi: “Ta nói vốn chính là…”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Phong Kính Tiết một phen lôi xuống ngựa, ném xuống đất quát: “Đè xuống cho ta, đánh hắn bốn mươi quân côn, xem hắn còn dám nói bậy bạ nữa không.”
Tô Lăng nằm sấp dưới đất, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-4-phong-trung-kinh-tiet/3007964/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.