Lúc Địch Nhất về núi, tương đối nổi nóng, người lần này Địch Cửu bảo với y đó căn bản không phải người trong Tiểu Lâu. Vài năm qua y đã gặp không ít người có thể là xuất thân Tiểu Lâu. Tuy nói bọn họ phần lớn thề thốt phủ nhận điều này, nhưng gặp nhiều, mấy chỗ tương tự giữa những người đó với nhau, y liền nhìn rõ. Đó là che giấu cũng không che giấu được.
Vô luận là thân phận nào, hoàn cảnh nào, đối với thế nhân, họ phần lớn có một loại xa cách từ trong xương cốt lộ ra. Cho dù ngoài mặt ôn hòa khiêm cung hơn nữa, lòng chứa thiên hạ hơn nữa, lòng họ kỳ thật đều chỉ dừng lại ở nơi cực xa xôi.
Song lần này người y gặp rõ ràng không có loại đặc chất này! Y vẫn chưa từ bỏ ý định, minh ám thăm dò tới lui, cuối cùng xác định người này căn bản không phải cao nhân Tiểu Lâu gì đó!
Trong lòng đột nhiên hiểu ra, y lập tức khoái mã gia tiên lao về. Mới vào cửa, Địch Tam đã đụng thẳng mặt một phen túm y đến trước mũi: “Mấy năm nay hai ngươi rốt cuộc giấu giếm ta điều gì? Vì sao ta vất vả cực nhọc, nơi nơi lừa đảo bịp bợm, đánh nhau quyết đấu, chẳng dễ dàng gì kiếm được một đống thứ người chết sống lại xương trắng sinh thịt trở về, lại nhìn thấy cái này…” Đập tờ giấy vào ngực Địch Nhất, Địch Tam nổi giận đùng đùng trừng y: “Thật là quá đáng, cư nhiên cả tặng quà cũng không nói chia ta một phần.”
Địch Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947741/quyen-3-chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.