Sắp sửa hoàng hôn, trên phố dân cư thưa dần. Đã là giờ cơm tối, nhà nhà hộ hộ, khói bếp bay lên.
Các nam nhân kết thúc một ngày vất vả, đều tự chạy về hướng gia môn nho nhỏ ấm áp của mình, trên mặt phần nhiều là mỏi mệt cũng vui sướng.
Nhìn trên trường nhai, người người đường về vội vàng, Địch Tam bỗng hơi hâm mộ.
Cuộc sống đơn giản của người bình thường, thật sự khiến người hâm mộ, tối thiểu, mỗi ngày ăn no ngủ ngon, áo cơm đủ, là mọi sự đều không lo nhỉ.
Y đã chẳng còn nhớ mình bao nhiêu ngày rồi chưa từng ăn một bữa cơm ngon.
Y và Địch Nhất chờ Phó Hán Khanh ở tửu quán trên đỉnh núi một ngày một đêm, cuối cùng không dám ngồi chờ nữa, cố kiên trì xuống núi liên hệ lại với Tu La giáo.
Đám Tiêu Thương ba người cũng không có tin tức của Phó Hán Khanh, ba người chiếm đạo lý, hung hãn mắng hai người một trận. Mắng xong vội vàng tận lực tìm kiếm.
Thế nhưng lúc ấy tam vương đều bị thương nặng, thủ hạ tinh nhuệ cũng mất quá nửa, lòng người không yên. Tuy rằng quan tâm an nguy của Phó Hán Khanh, nhưng với họ mà nói, cơ nghiệp của thần giáo càng ở trước Phó Hán Khanh. Chỉ sợ lại sinh biến cố, họ không thể không mau chóng quay về tổng đàn, cho nên nhân thủ lưu lại tìm kiếm Phó Hán Khanh cũng thật sự có hạn.
Địch Nhất nào dám gửi gắm toàn bộ hy vọng trên người họ, bản thân cũng nơi nơi tìm kiếm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947737/quyen-3-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.