Bốn mắt nhìn nhau.
…
Không phát sinh gì hết.
Địch Cửu chỉ nhàn nhạt nhìn Phó Hán Khanh một cái, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, giống như đối phương chỉ là một người xa lạ.
Phó Hán Khanh tốt xấu còn gật đầu, cười cười chào hỏi: “Ừm, việc đó… Đã lâu không gặp…”
Y nói chuyện, ánh mắt lại không dám dừng trên người Địch Cửu, hơi mất tự nhiên nhìn quanh mọi nơi, thấy thảm trạng bốn phía liền kêu lên, giậm châm chạy đến Bích Lạc trước, lập tức đỡ nàng dậy: “Thế nào, không việc gì chứ?”
Bích Lạc bị y vụng về di chuyển khiến kiếm thương trên ngực đau buốt, trong lòng không sợ còn mừng, biết tác dụng của thuốc tê đang dần dần tiêu tan, lại vẫn trợn mắt trừng y: “Ngươi hồ đồ gì? Ta không sao, chỉ trúng thuốc tê.”
“Thuốc tê?” Phó Hán Khanh nhìn quanh bốn phía: “Ai làm? Ta đi tìm thuốc giải!”
Mọi người đều khí tuyệt.
Gân xanh trên trán Bích Lạc cũng sắp lồi ra, trời ơi, ngươi nhất thiết đừng nói cho người khác biết, ngươi còn từng theo ta học dược lý mấy ngày, sư phụ ta đây không còn mặt mũi gặp người! “Ngươi khi nào từng nghe nói thuốc tê cần giải dược? Chờ dược tính qua, tự nhiên khỏi. Ngươi đừng đụng loạn, ta bị thương không nặng, dược tính qua, ta sẽ tự mình xử lý được.”
Phó Hán Khanh thở phào một hơi: “Nhưng mà người khác thì sao, khói độc vừa rồi bay khắp nơi đều có…”
Bích Lạc khẽ phân phó, Phó Hán Khanh ngoan ngoãn tìm thuốc giải từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947726/quyen-3-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.