Tiêu Thương cũng coi như gặp biến không kinh, kiếm quang đã đến mi mắt, y không tránh không lùi, chỉ đột nhiên thoáng chấn, hai tấm áo bào hóa thành vạn ngàn mảnh nhỏ, nhất tề đánh tới Dạ Xoa.
Vải rách đương nhiên không hề có gì đáng sợ, nhưng độc dịch dính trên đó lại khiến người không thể không kiêng kỵ ba phần.
Cho dù với khả năng của Dạ Xoa, thấy vô số tấm vải nhiễm độc đánh đến, cũng không thể không lấy kiếm quang hộ thể, bồng bềnh hạ xuống, hòng cầu vạn toàn trước.
Tiêu Thương tranh thủ thời gian chớp mắt này, như tia chớp rút từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm, trở tay tước xuống vai, tước mất một tảng lớn máu thịt. Đoản kiếm linh hoạt chuyển tại đầu ngón tay, như có sinh mệnh trượt vào tay áo, năm ngón tay vung bắn, nhẹ nhàng phong mấy huyệt đạo trên vai, bảo đảm độc lực sẽ không nội xâm, lúc này mới lạnh mặt, lạnh mắt, rồi lại trấn định thần kỳ mà thu hết thảy cục diện dưới đại thụ vào đáy mắt.
Lúc này Dạ Xoa mới hạ xuống dưới tàng cây, mấy đệ tử trung tâm của các bộ may mắn còn sống bốn phía cũng đều nhao nhao cầm chủy thủ tước da thịt chỗ bị thương trúng độc.
Có lẽ bởi vì lúc này thực lực chênh lệch xa, cảm thấy phần thắng đã nắm chắc, mười sát thủ Minh quân còn lại, rốt cuộc cũng không vội ra tay công kích, chỉ đứng yên các nơi, chờ Dạ Xoa phân phó.
Dao Quang ngã giữa vũng máu, thân thể chỉ hơi run rẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947722/quyen-3-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.